Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 20: Mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn.

Gã người hầu ở trước cửa một mặt khó chịu nhìn thoáng qua Dương Phóng, nói: "Chờ đó!"
Hắn quay người bất đắc dĩ mà đi vào bên trong.
Không bao lâu sau, tên người hầu đó đi ra từ trong cửa rồi mở miệng nói, "Đi theo ta!"
Dương Phóng lập tức gật đầu, đi theo vào bên trong.
Không bao lâu sau, hắn vào trong gian phong trước đó gặp được 'Giang Nam Khách' một lần nữa.
"Là ngươi a, làm sao vậy? Ngươi còn muốn đổi cái gì nữa sao?"
Vương Đông Lai nở nụ cười, trên người mặc áo trắng, trông phong lưu phóng khoáng, làn da vẫn vô cùng tinh xảo, một chiếc quạt xếp cầm trong tay nhẹ nhàng lay động, thật sự là ứng với câu thơ cổ kia 'Quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai''.
Trong lòng Dương Phóng một lần nữa lại hiện lên cảm giác chua chát.
Nhưng hắn cũng không có đi tới tìm Vương Đông Lai để nhắc tới chuyện tiền hoa hồng mà là có chuyện khác, cần giúp một tay.
"Ta muốn làm một số công việc tốt ở trong cái thế giới này, không biết có thể hay không?"
Dương Phóng mở miệng.
"Đổi việc?"
Vương Đông Lai lộ ra vẻ kinh ngạc, gật đầu nói, "Cũng được, như vậy đi, ta sẽ giúp ngươi xem."
Hắn bảo người hầu mang tới một tập sách dày và lục lọi trong tập sách.
Sau khi tìm kiếm hơn nửa giờ, Vương Đông Lai sờ lên cằm, nhìn về phía Dương Phóng nói, "Công việc tốt ngược lại là có, tuy nhiên ngươi phải chờ, như vậy đi, khi ngươi trở về lại chuyển thêm tám vạn đồng cho ta, trong tay ta có một chức tiểu đầu mục sắp được bỏ trống, ngươi chuyển cho ta tám vạn đồng, chức tiểu đầu mục này ta sẽ để dành lại cho ngươi."
"Tám vạn?"
Dương Phóng lại giật mình thêm lần nữa.
Vương Đông Lai khẽ nhíu mày, nói, "Đây không tính là cái gì, đã rất rẻ rồi, chức này ở trong cái thế giới này thế nhưng là đã rất ngon ăn rồi, những người khác ở trong thế giới này tới tìm ta, không có mười mấy lượng bạc ta căn bản sẽ không giới thiệu cho hắn, ta bây giờ là xem ở trên chúng ta là đồng hương nên mới chỉ thu ngươi tám vạn đồng, tự ngươi cân nhắc có muốn hay không a?"
Dương Phóng trầm mặc một lúc.
Chức tiểu đầu mục ...
Đắt là đắt tiền một chút.
Nhưng thứ nhất là an toàn, thứ hai là sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc làm lao động chân tay như hiện tại.
Chỉ là cái tên Vương Đông Lai này có ăn hoa hồng nữa hay không?
Nhưng suy nghĩ một lát, hắn vẫn là cắn răng một cái đồng ý.
"Được, sau khi trở lại hiện thực ta sẽ chuyển thêm cho ngươi tám vạn đồng!"
Hắn bây giờ chỉ muốn thoát khỏi chuyện bên bến tàu kia sớm một chút, có thể làm một tên tiểu đầu mục còn tốt hơn nhiều so với việc làm lao động chân tay trước đó.
Xem như đích thân hắn đi tìm việc làm chắc chắn sẽ không khá hơn bao nhiêu so với việc làm cu li.
"Như vậy là đúng rồi."
Vương Đông Lai mỉm cười, "Nói thật, không ít đồng hương tới tìm ta, ta đều sắp xếp cho bọn họ cưc tiểu đầu mục, không nói những chuyện khác, mỗi tháng ít nhất có thể làm được hai lượng bạc, nếu như tốt một chút thì càng là có thể kiếm được ba lượng hoặc năm lượng, mấy tháng là có thể hồi vốn, vậy thì có gì không tốt đâu."
Dương Phóng khẽ gật đầu nói: "Vậy thì ta đi về trước."
"Ừm, được rồi, khoảng bảy ngày nữa ngươi có thể tới tìm ta."
Vương Đông Lai cười nói.
Hắn thong thả bưng tách trà bên cạnh lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong lòng cảm thấy xúc động.
Mọi thứ đều tốt trong thế giới này, nhưng không có cách giải trí nào thú vị.
Điều thú vị duy nhất là chính là thanh lâu.
Nhưng sau khi chơi nhiều ngày như vậy thì sự mới mẻ đã trôi qua từ lâu.
. . .
Dương Phóng trở về trong nhà, cũng không có lập tức ăn Dưỡng Khí đan vào mà là trước tiên lấy bản Vô Ảnh kiếm từ dưới giường lên.
Vô Ảnh kiếm, đẳng cấp còn phải cao hơn so với Tật Phong Thập Tam kiếm một bậc.
Chú trọng kiếm ra vô ảnh, tốc độ xuất kiếm và độ xảo của kiếm, cao hơn Tật Phong Thập Tam kiếm mấy cấp bậc.
"Tật Phong Thập Tam kiếm chỉ là một loại kiếm pháp phổ thông, chỉ có cái tên, chiêu số gì đó quá mức bình thường."
Dương Phóng rút trường kiếm vừa mới mua ra, đối chiếu với Vô Ảnh kiếm và bắt đầu tu luyện.
Luyện tập từng chiêu từng thức.
Mất khoảng sáu phút để luyện tập đầy đủ kiếm pháp một lần.
Chỉ thấy cột võ kỹ ở trên bảng xuất hiện biến hóa một lần nữa.
Vô Ảnh kiếm nhập môn (1/200).
"Đẳng cấp kiếm pháp này quả nhiên không phải Tật Phong Thập Tam kiếm có thể so sánh, mới nhập môn mà điểm kinh nghiệm đã cao tới gấp đôi."
Dương Phóng thầm nói, lập tức tiếp tục tu luyện ở trong phòng.
Cứ như vậy thời gian trôi qua.
Hai ngày sau đó, Dương Phóng đều đóng cửa trong phòng không ra, lấy danh nghĩa chữa thương để không đi làm.
Hai ngày trôi qua, kiếm pháp và nội lực của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/34 tuổi.
Tu vi: Nhất phẩm (30/60).
Tâm pháp: Dương Viêm quyết tinh thông (151/300).
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (30/300), Vô Ảnh Kiếm tinh thông (25/500)
Tư chất: Tư chất người bình thường (5/15).
. . .
Mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn.
Ngay cả tuổi thọ cũng gia tăng thêm một tuổi so với trước đó.
Rõ ràng nhất thì chính là kiếm pháp của hắn, Vô Ảnh kiếm đã bước vào cảnh giới tinh thông, xuất kiếm vô ảnh đã rất điêu luyện.
"Thứ duy nhất không được tốt lắm chính là tu vi vẫn là tăng lên quá chậm, cứ theo cái đà này, tối thiểu phải mất một tháng mới có thể tiến vào Nhị phẩm."
Dương Phóng nhíu mày.
Trước đó hắn là mượn nhờ Dưỡng Khí đan mới có thể tăng thanh tiến độ tu vi lên tới (30/60) trong vòng ba ngày.
Hiện tại Dưỡng Khí đan đã ăn hết một lần nữa, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào việc tu luyện một cách chậm rãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận