Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1186 - Lôi Tôn



Chương 1186 - Lôi Tôn




Dương Phóng khẽ gật đầu, thử lại một lần nữa, dùng bàn tay chạm vào trên bề mặt tấm gương.
Lại phát hiện bàn tay bất kể như thế nào cũng không có cách nào lọt vào bên trong tấm gương.
Gặp phải ngăn cản cường đại ở trên mặt kính.
"Vô dụng, ta vừa mới thử rồi, giống như chỉ có lần đầu tiên là có thể xuyên qua, hoặc là có thời gian hạn chế."
Tần Thiên Lý lắc đầu nói.
Sau khi hắn bị kéo về, lập tức thử xuyên qua lần nữa.
Kết quả lại phát hiện căn bản không có đơn giản như vậy.
"Có thời gian hạn chế? Chúng ta mang theo cái gương này đi!"
Dương Phóng mở miệng nói, lập tức cầm lấy tấm gương to lớn thu vào bên trong giới chỉ.
Thần khí như thế, đối với hắn mà nói có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Tuyệt không thể để nó bị phủ bụi ở đây.
Tuy nhiên!
Chẳng mấy chốc Dương Phóng đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
Tấm hương này lại là không trọn vẹn.
Giống như là một mảnh kính vỡ ra từ một tấm kính hoàn chỉnh.
Nó giống như vỡ ra từ một tấm gương hoàn chỉnh.
Hắn giật mình.
Chỉ là mảnh kính không hoàn chỉnh đã quỷ dị như vậy rồi.
Nếu như hoàn chỉnh thì lại sẽ như thế nào?
Xoát!
Ánh sáng lóe lên, tấm gương to lớn lập tức biến mất không thấy gì nữa.
"Đại ca, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp rời khỏi cái nơi quỷ quái này đi, ta có thể cảm nhận được tinh khí và lực lượng trên người tiêu tán đi nhanh hơn, cứ theo cái đà này, chỉ sợ không mất mấy ngày, ta sẽ bị hút khô."
Tần Thiên Lý lo lắng nói.
"Được, tìm tiếp xem, xem trong này còn có manh mối nào khác hay không."
Dương Phóng mở miệng nói.
Hai người lại tiếp tục tìm tòi trong mảnh khu vực này.
Chỉ là toàn bộ nơi này đều tối tăm lạnh lẽo, ngoại trừ xương cốt nhìn một cái là vô tận ra, gần như không nhìn thấy sự khác thường nào.
Hai người trực tiếp tìm kiếm ở đây không biết bao lâu.
Cuối cùng!
Bọn họ lộ ra vẻ chấn kinh, nhìn về phía trước lại có thêm phát hiện nữa.
Trước mắt bọn họ, trực tiếp xuất hiện một cái hẻm núi sâu thẳm.
Hẻm núi này càng quỷ dị hơn, càng tối hơn.
Lấy tu vi hiện tại của bọn họ vậy mà cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, thật giống như thể có một con Cự Ma đáng sợ nào đó ẩn nấp bên trong, tự động thôn phệ mọi thứ.
"Đại ca, ngươi nói xem thi thể vị Vương giả kia không phải là an táng ở chỗ này đó chứ?"
Tần Thiên Lý đột nhiên căng thẳng nói.
"Không có khả năng, nếu như vị Vương giả kia được an táng ở nơi này thì như vậy quan tài đồng mà chúng ta gặp phải trước đó lại là của người nào?"
Dương Phóng mở miệng, nhưng đột nhiên giọng điệu dừng lại, giống như nghĩ tới điều gì đó.
Tần Thiên Lý cũng biến sắc, lông tơ trong nháy mắt dựng thẳng lên.
"Chiếc quan tài kia không phải là chạy ra từ trong đó chứ?"
Chẳng lẽ thi thể Vương giả xuất hiện biến cố, thao túng quan tài chạy ra bên ngoài?
Dương Phóng vẻ mặt kinh nghi, hiển nhiên cũng là nghĩ tới điểm này.
Tuy nhiên quan tài đó vô cùng quỷ dị, thật vất vả mới có thể được hắn thu nhập vòng xoáy sáu màu.
Hắn cũng không dám lôi nó ra để chứng thực.
"Đó là cái gì?"
Đột nhiên, ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng lại, nhìn thấy một bóng đen khổng lồ mơ hồ trong hẻm núi.
Mơ hồ là một tượng đài bằng đá khổng lồ.
Đứng yên, được bóng tối bao trùm.
"Ở trên giống như có chữ viết!"
Tần Thiên Lý thất thanh nói.
Sau khi hai người thăm dò thận trọng, lập tức đi thẳng về phía trước, bắt đầu quan sát bia đá.
Bia đá cao tới hơn hai mươi mét.
Ở trên móc sắt ngân hoa, xuất hiện mấy chữ viết cổ xưa.
Lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Bản tọa là Lôi Tôn gặp phải ám toán, tọa hóa ở đây, hận! Hận! Hận!"
Nét chữ cổ xưa, chứa đầy uy áp thấu xương, khiến tim người ta đập thình thịch.
Dưới dòng chữ này, đột nhiên còn để lại một cái ấn ký thần bí.
Giống như tỏ rõ lấy thân phận của chủ nhân.
Nhưng khi Dương Phóng quan sát cẩn thận, lập tức giật mình.
Đạo ấn ký kia ... rõ ràng là ấn ký thiểm điện!
Rất nhiều người Lam tinh trên người đều xuất hiện ấn ký thiểm điện giống như vậy.
Đây là tiêu ký của Lôi Tôn?
Tại sao có thể như vậy?
"Hắn còn chưa chết, còn sống ..."
Dương Phóng trong lòng lạnh buốt.
Bằng không, không có khả năng để lại tiêu ký (ấn ký) trên người Lam tinh!
Hắn là một trong sáu người trong bóng tối kia không?
Chính mình tiến vào mộ địa của hắn?
"Lôi Tôn? Đây là người nào? Hình như chưa từng nghe thấy?"
Tần Thiên Lý hoài nghi, di chuyển xung quanh bia đá.
Dương Phóng thì mồ hôi lạnh lăn dài trên lưng.
Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy giống như có ánh mắt vô cùng quỷ dị nào đó ở trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.
"Đại ca, hay là ... vào xem?"
Tần Thiên Lý hỏi mang tính thăm dò.
Dù sao thì ở bên ngoài cũng là chờ chết.
Đơn giản chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Tiến vào chỗ sâu nói không chừng còn có thể tìm được một chút hy vọng sống.
Dương Phóng rơi vào trầm mặc, trong lòng nhanh chóng dâng trào.
"Được!"
Hắn cắn răng một cái, cuối cùng cũng đồng ý.
Hai người nhấc lên bóng tối vô tận, chậm rãi đi về phía trước.
Trong lúc đó Phong Luật Thần chủng của Dương Phóng cũng được phát động, lướt về phía trước trong bóng tối dày đặc, đề phòng có chuyện gì đó xảy ra.
Tuy nhiên!
Một đường tìm kiếm, toàn bộ hẻm nũi yên tĩnh tới đáng sợ.
Không có bất kỳ tiếng động nào.
Cũng không có một chút dao động nào.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và tiếng bước chân của nhau.
Cũng không biết đi được bao lâu.
Toàn bộ hẻm núi quỷ dị vẫn còn chưa đi tới điểm cuối.
Thời gian dần trôi qua, hai người có hơi kiếm chế không được.
P/S: Ta thích nào ... chương 3 ... cầu KP nha mọi người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận