Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 923 - Lão quái vật nào đó ẩn cư nhân gian



Chương 923 - Lão quái vật nào đó ẩn cư nhân gian




Trong trận quyết đấu tiếng gió rít gào, nguy cơ thay nhau nổi lân, tạo ra tiếng kinh hô của vô số người.
Đến cuối cùng bịch một tiếng, Diệp Huyền vỗ ra một chưởng, cùng với một chưởng liều mạng của Mạnh Vân, ánh sáng bùng lên, lập tức thân thể Mạnh Vân bay ngược ra đằng sau, hung hăng rơi đập vào nơi xa.
"Vân nhi!"
Thanh Bức tán nhân kinh hô một tiếng, vội vàng nhìn thoáng qua Dương Phóng ở bên cạnh, sau khi phát hiện Dương Phóng không có nhiều lời, lập tức lao nhanh ra ngoài, nhấc lấy thân thể của Mạnh Vân lên, đột nhiên lóe lên sau đó biến mất nơi này, không thấy hình bóng.
Bốn phương tám hướng lại phát ra tiếng ồn ào náo nhiệt lần nữa.
"Thân pháp thật nhanh!"
"Vãi nồi!"
"Thanh Bức tán nhân, đó là Thanh Bức tán nhân phải không?"
Mọi người kinh hô.
Thanh Bức tán nhân, một tồn tại cực kỳ đáng sợ bên trong tả đạo, giỏi về khinh công, tuyệt thế vô song, nhắc đến tên của hắn thực sự có thể ngăn trẻ con khóc vào ban đêm, chỉ có điều người thực sự gặp được hắn thế nhưng là không có mấy người.
Loại tốc độ vừa rồi kia, nhanh như thiểm điện, hơn phân nửa chính là Thanh Bức tán nhân trong lời đồn!
Diệp Huyền thở hổn hển, vẻ mặt trắng bệch, cảm nhận được thân thể tiêu hao rất lớn, vội vàng nhanh chóng lấy ra một viên Hồi Khí đan, lập tức nuốt vào, sau đó vội vàng quay đầu quan sát.
Chỉ thấy đám người xung quanh bàn tán sôi nổi, tiếng nói ồn ào và vô số bóng người tụ tập xung quanh.
Nhưng thân thể Dương Phóng lại sớm đã biến mất.
Không biết rời đi từ khi nào.
"Phong phạm của cam nhân!"
Trong lòng Diệp Huyền nghiêm nghị, càng kiên định muốn đi theo Dương Phóng, vội vàng nhanh chóng bước ra chạy về phía nơi ở của Dương Phóng.
···
Trong sân rộng rãi.
Tiếng kinh phật vang lên, phiêu hốt khó lường, tràn ngập thiền ý, để cho người ta có một loại cảm giác tâm tinh được yên bình đến khó tả, giống như bước vào một ngôi chùa cổ trên núi và nghe tiếng chuông vào ban đêm.
"... vì người này không tướng ngã, tướng nhân, tướng chúng sanh, tướng thọ giả. Vì cớ sao? Vì tướng ngã tức không phải tướng, tướng nhân, tướng chúng sanh, tướng thọ giả tức không phải tướng ..."
Trong sân
Dương Phóng đã trở về chẳng biết từ lúc nào, trong tay cầm một quyển Kim Cương kinh, lặng lẽ ngồi đọc ở bên dưới gốc cây hòe, gật gù đắc ý, giống như ẩn chứa vô cùng thú vị.
Sau khi Diệp Huyền tìm đến, một mặt u mê, muốn lập tức mở miệng cảm ơn, nhưng lại lo lắng sẽ quấy rầy tùy tiện, sẽ tạo thành ấn tượng xấu.
Hắn thế nhưng là thật vất vả mới kiên trì tới nay, bất kể như thế nào cũng không thể phá hỏng hình tượng trước đó.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải đứng ở trong sân lặng lẽ lắng nghe.
Cây hòe già nua, viện lạc rộng rãi, thoang thoảng có thể nghe thấy tiếng kinh Phật, như thể tâm linh được gột rửa..
Ban đầu Diệp Huyền còn nghe không hiểu bên trong loại kinh Phật này ẩn chứa phật lý cao thâm gì, chỉ cảm thấy tối nghĩa khó hiểu, cực kỳ khó nghe, nhưng theo thời gian dần trôi qua thế mà có một loại cảm giác tâm thần bình tĩnh.
Niềm vui, nôn nóng, phiền muộn, áp lực trước đó dường như theo tiếng tụng kinh vang lên mà chậm rãi biến mất, giống như một dòng nước nhỏ chảy qua trong lòng, có một loại cảm giác yên bình đến khó tả.
Vào lúc này, thời gian dường như ngưng đọng và không gian dường như tĩnh lại.
Phiền não đi xa,
Bao trùm là sự yên tĩnh.
Diệp Huyền vẻ mặt mờ mịt, trong lòng có một loại cảm giác trống rỗng, đầu óc trống rỗng, bất động.
Thật lâu sau.
Tiếng tụng kinh của Dương Phóng cuối cùng mới kết thúc.
Một quyển kinh thư thật dày được hắn đọc xong hoàn toàn, sau đó chậm rãi khép lại.
"Ngươi còn có việc?"
Đột nhiên, giọng nói điềm tĩnh và nhẹ nhàng của hắn chậm rãi truyền ra.
Diệp Huyền từ trong trạng thái biến ảo khó lường (không linh) đột nhiên tỉnh táo lại, thầm giật mình, lúc này mới phát hiện sắc trời đã trở tối từ lúc nào không hay, mặt trời xuống núi, hình thành một mảnh đỏ sậm ở phía xa.
Hắn đứng ở đây vừa đúng đứng qua ước chừng ba bốn tiếng!
Từ lúc xế chiều đi thẳng tới lúc hoàng hôn.
Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Thời gian trôi qua không khỏi quá nhanh?
"Không, không có việc gì."
Diệp Huyền vội vàng trả lời, dường như quên đi mục đích lần này, lại đột nhiên phản ứng lại, vội vàng khom người nói ra: "Hôm nay đa tạ tiền bối giúp đỡ."
"Ta thế nhưng là không có giúp gì ngươi."
Dương Phóng cười nói: "Có thể chiến thắng đối phương, toàn bộ nhờ vào chính ngươi mà thôi."
"Nếu như không có tiền bối ở một bên chấn nhiếp, Thanh Bức tán nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tại hạ."
Diệp Huyền giống đã hiểu ra cảnh tượng lúc đó, khom người nói.
Dương Phóng từ chối cho ý kiến, mỉm cười, xoay người lại chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Diệp Huyền nhìn thấy sắc trời đã tối, Dương Phóng cũng không có trực tiếp mời hắn, trong lòng cảm thấy xôn xao, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài, chắp tay nói: "Tiền bối, vãn bối tạm thời cáo từ."
"Ừm."
Dương Phóng thản nhiên trả lời, không nói thêm lời nào.
Diệp Huyền chắp tay lần nữa, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Những gì hắn đã chứng kiến được trong ngày hôm nay để hắn càng thêm kiên định phải lấy lòng vị tiền bối này!
Trước kia chỉ có nguyên lão trong nhà nói với mình, vị tiền bối này là một cao nhân, nhưng chính mình chưa từng thấy hắn ra tay, cho đến hôm nay mới tính là hiểu.
Có thể để cho Thẩm Lăng Tâm nói chuyện ngang hàng.
Có thể để cho Thanh Bức tán nhân trực tiếp rời đi.
Có thể để cho mình đột nhiên rơi vào ngốc trệ.
Người này!
Cao thâm khó dò.
"Hơn phân nửa là một lão quái vật nào đó ẩn cư nhân gian, rất có thể đã sống ba đến năm trăm tuổi, nếu không thì không thể có khuôn mặt trẻ như vậy được."
P/S: Ta thích nào ... chương 3.



Bạn cần đăng nhập để bình luận