Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 489: Sơ suất rồi ...

"Không sai, điểm này ta sớm đã chân nhắc đến!"
Nhậm Quân gật đầu.
"Đúng vậy, ta cũng đã nói với bọn họ."
Trình Thiên Dã gật đầu.
"Ừm, vậy là được rồi, tiếp theo để xem ở Kình Thiên vực có thể xuất hiện tung tích của bọn họ hay không."
Từ Khai bình tĩnh nói.
Đột nhiên, điện thoại di động của Trình Thiên Dã trực tiếp vang lên.
Trình Thiên Dã lập tức nghe.
"Alo, là ta, cái gì? Ngươi xác định?"
Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Đúng vậy, hẳn là xác định!"
Đầu điện thoại bên kia trả lời.
Chẳng mấy chốc Trình Thiên Dã cúp điện thoại, vô cùng nặng nề nhìn về phía Từ Khai, Nhậm Quân, trầm giọng nói: "Một người dân ở Tiểu Tây sơn của thành phố Phương, nghe thấy tiếng Lôi âm, lúc đó còn thất thần mấy giây ..."
Nhậm Quân biến sắc, nói: "Điều này sao có thể?"
"Ta cũng không dám tin tưởng, nhưng lão Ngô Cương vừa gọi điện thoại nói là như vậy, bên trong Tiểu Tây sơn có không ít người dân thích tập luyện ở đó, lúc đó nghe được âm thanh cũng đều rơi vào trạng thái thất thần, ít nhất có hơn mười người."
Trình Thiên Dã nói.
"Lôi âm ... tổ chức Thiên Thần ..."
Từ Khai vẻ mặt nặng nề.
"Đúng vậy, chắc chắn đúng!"
Nhậm Quân nói với giọng điệu khó khăn, sắc mặt thay đổi, nói: "Thực lực của bọn họ thế mà đưa vào hiện thực?"
"Chuyện này không có gì lạ, người cường đại ở thế giới bên kia, sau khi trở về hiện thực thể năng cũng sẽ tăng thêm, điểm này ngay cả các ngươi cũng như thế."
Từ Khai trầm giọng nói, "Có điều, người của tổ chức Thiên Thần đến cùng là đang làm cái gì?"
"Ta bây giờ để cho người ta đi điều tra."
Trình Thiên Dã mở miệng.
"Tốt hơn nên xem có camera giám sát hay không."
Từ Khai nói.
"Không có, lão Ngô đã kiểm tra, lúc đó khu vực nghe thấy tiếng Lôi âm là ở trong rừng sâu núi thẳm, cũng không có camera giám sát."
Trình Thiên Dã cười khổ.
. . .
Ở một phương hướng khác.
Dương Phóng trông có vẻ hoảng sợ và nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
Không nghĩ tới hắn chỉ là thử một chút Lôi âm trong cơ thể mà thôi, lần này thế mà thật xuất hiện phản ứng.
Vào thời điểm trước đó thế nhưng là một mực không có bất cứ động tĩnh gì.
Điều này chắc chắn có quan hệ với việc thực lực của hắn tăng lên lần nữa!
Trong lúc nhất thời, hắn vội vàng chạy xuống núi, chuyên chọn những chỗ không người để chạy, qua một lúc lâu mới đi ra khỏi Tiểu Tây sơn từ một phương hướng khác, sau khi xác định trên đường không có bất kỳ camera giám sát nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sơ suất rồi ..."
Dương Phóng thầm nói, sau khi lượn quanh ở phía xa một vòng tròn lớn thì lúc này mới gọi xe taxi, nhanh chóng rời đi.
. . .
Giữa trưa hôm sau.
Cục cảnh sát Xương Bắc khu.
Trình Thiên Dã một mặt khó coi, nhìn chằm chằm vào bản đồ địa hình của Tiểu Tây sơn trên máy vi tính.
Toàn bộ Tiểu Tây sơn cực kỳ rộng lớn.
Nó đã từng được chính phủ mở cửa nhiều năm trước, nhưng thật không may, nó đã trở thành một dự án dở dang ở giai đoạn sau, đến mức không có camera nào được lắp đặt trên đó.
Ngoại trừ một vài con đường núi và vọng lâu khá kiên cố ra thì không có cơ sở vật chất nào khác.
"Lão Ngô, ngươi xác định lúc đó những người kia thật sự rơi vào trạng thái thất thần sao?"
Trình Thiên Dã hỏi lại lần nữa.
"Xác định, hơn nữa theo miêu tả của bọn họ, âm thanh lúc đó giống như tiết sét đánh vậy, nhưng đáng sợ hơn so với sét đánh, khiến hồn phách bọn họ giống như có loại cảm giác rời khỏi cơ thể, đầu óc trống lỗng một lúc lâu!"
Lão Ngô trả lời.
"Được a, đó đúng là Lôi âm."
Trình Thiên Dã vẻ mặt phức tạp.
Nói thật ra thì trước đó hắn cũng có mấy phần dao động.
Có phải đã tính sai rồi hay không, ví dụ như có thú hoang nào đó gầm lên ở đó, hay là loại hình trâu nước.
Nhưng bây giờ nhìn tới.
Quả thực không phải là thú hoang hay là trâu nước gì.
Chính là cao thủ tổ chức Thiên Thần.
Đám người kia làm ra động tĩnh lớn như vậy ở thế giới bên kia, trở về thế giới hiện thực thế mà còn không yên tĩnh.
Hơn nữa!
Thực lực của đối phương không khỏi cũng quá đáng sợ, thế mà ở thế giới hiện thực lại có thể ảnh hưởng đến diện tích rộng lớn như vậy...
"Lão Ngô, gọi điện thoại báo tin các ban ngành liên quan đi, Tiểu Tây sơn trong mấy ngày nay cần nhanh chóng lắp đặt camera giám sát."
Hắn đột nhiên nói.
"Được, ta đi sắp xếp."
Lão Ngô gật đầu, nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Chính ngươi nhìn xem, Tiểu Tây sơn bây giờ đã nổi tiếng trên mạng rồi."
Lão Ngô thay đổi sắc mặt, đưa điện thoại di động cho Trình Thiên Dã.
"Nổi tiếng?"
Trình Thiên Dã lộ ra vẻ hoài nghi, sau đó cầm lấy điện thoại lão Ngô xem.
Cái xem này khiến hắn lập tức kinh ngạc.
"Chân Long?"
"Đúng vậy, hiện tại ở trên mạng tất cả mọi người cho rằng Tiểu Tây sơn xuất hiện Chân Long."
Lão Ngô cười khổ.
. . .
Trong phòng.
Từ sau khi Dương Phóng trở về thì không còn ra khỏi cửa nữa.
Trong lúc hắn ở nhà đã biên ra đủ loại lý do, chuẩn bị sử dụng chúng để trốn tránh chính quyền, chẳng hạn như ta sống ở gần đây và thường thích tập thể dục ở Tiểu Tây sơn, hôm qua chỉ là trùng hợp xuất hiện ở đó, hoặc chẳng hạn như vào lúc hôm qua khi đang tập thể dục ở đó thì không nghe thấy âm thanh gì.
Dù sao nếu như chính quyền điều tra, hắn cũng chỉ cần một ngụm cắn chết không biết rõ tình hình là được rồi.
Dù sao bên chính quyền cũng không có bất kỳ chứng cứ nào.
Có điều, cũng may mọi chuyện đều là do hắn suy nghĩ nhiều.
Cả ngày trôi qua, trong nhà cực kỳ yên tĩnh, cũng không có bất kỳ thành viên chính quyền nào tới cửa điều tra, cũng không có cuộc điện thoại gọi đến nào của Trình Thiên Dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận