Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 406: Kình Thiên kiếm

Không thể không nói, thực lực của Ninh Thiên Hùng rất hung hãn, không hổ là cường giả kỳ cựu đã tiến vào Siêu phẩm hơn mười năm trước, còn mạnh hơn so với Ngô Tam Giang một bậc, đặc biệt là kiếm pháp và tinh thần đều đạt tới trình độ thâm hậu.
"Vạn Pháp Liệt chưởng!"
Ninh Thiên Hùng gầm thét, trường kiếm trên tay phải đang nhanh chóng kiềm chế Kim Xà kiếm của Dương Phóng lại, toàn bộ bàn tay trán đột nhiên bành trướng giống như được thổi phồng lên, lập tức trở nên lớn hơn gấp hai ba lần, tràn ngập tử khí, bao phủ lấy ánh sáng, được hắn vung lên tới, trực tiếp hung hăng vỗ về phía phần ngực của Dương Phóng.
Ánh mắt Dương Phóng trầm xuống, trên dưới quanh người trong lúc đó hiện ra một lớp lôi quang chói mắt kinh khủng, ầm một tiếng, bao phủ quanh người, cả người giống như hóa thành một người lôi điện đáng sợ vậy, không tránh không né, trực tiếp vung ra nắm đấm, hung hăng đấm về phía bàn tay to lớn của Ninh Thiên Hùng.
Ầm ầm!
Lôi quang cuộn trào, ánh sáng bùng nổ.
Toàn bộ chiều sâu của hang động ngay lập tức giống như long trời lở đất, rung chuyển dữ dội.
Vách động ở mọi hướng đang nhanh chóng sụp đổ, trên khu vực đỉnh đầu cũng bắt đầu có những tảng đá lớn rơi xuống, khắp nơi đều là khí tức khủng bố.
"Rống!"
Đột nhiên, một đạo lôi âm đáng sợ phát ra, kinh thiên động địa, ẩn chứa thiên uy đáng sợ, ánh sáng lôi điện lập lòe.
Ầm một tiếng, như thể một con quái vật đáng sợ đã được hồi sinh.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi bắn tung tóe.
Sâu trong hang động, giống như hóa thành lò sát sinh đáng sợ.
Ninh Thiên Hùng ngay cả tránh cũng chẳng có chỗ mà tránh, trong khoảnh khắc trên người trúng mười mấy chiêu, thân thể nặng nề bay ngược, lập tức hung hăng nện ở nơi xa, phịch một tiếng, không nhúc nhích, bỏ mạng chết thảm.
Sâu trong hang động tối tăm.
Dao động năng lượng đáng sợ dần lắng xuống.
Mọi thứ đã bình yên trở lại.
Một lần nữa trở về phía trạng thái giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón.
Dương Phóng thân hình cao lớn đen kịt, trong miệng chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, một đôi mắt trong bóng tối nhàn nhạt lóe lên, nhìn vào phía bộ giáp trên người của mình.
Ở khu vực phần ngực, lại thêm nhiều hơn một vết kiếm.
Khu vực bả vai cũng nhiều thêm một vết cào.
Quả nhiên!
Ở lúc đứng trước mặt cao thủ Siêu phẩm, cho dù là được làm bằng Minh thiết thì cũng dễ dàng bị phá hư.
Bộ Chiến giáp này từ ngày đúc thành cho đến tận bây giờ thực sự đã ngăn cản cho hắn không biết bao nhiêu phiền phức.
Cũng may, tất cả đối thủ của hắn cuối cùng cũng đều chết ở dưới bộ Chiến giáp này của hắn.
Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!
Dương Phóng bước từng bước nặng nề về phía trước, vang vọng bên trong hang động, đầu tiên nhặt bó đuốc đã tắt trên mặt đất, lấy đá lửa và giấy lửa ở một bên, sau khi chăm chú ma sát thì bốc cháy, thắp sáng bó đuốc lên lần nữa, cẩn thận cắm vào trên vách động.
Sau đó, hắn bước ra từng bước một, lục soát sờ tới sờ lui trên người tên đại trưởng lão của Huyền Hải bang.
Một lát sau thu hồi một túi tiền, cũng cởi trường sam trên người hắn xuống, tạo thành cái bao, để túi tiền vào trong đó.
Sau đó, Dương Phóng thu gom hành lý, bước ra từng bước một, đi về phía những người khác ở bên ngoài hang động.
Đều không ngoại lệ.
Ở lúc những bóng người kia đi ra ngoài, tất cả đều trúng độc trên người, miệng sùi bọt mép, nằm yên trên mặt đất, không cách nào động đậy.
Dương Phóng đâm kiếm vào từng người, đâm chết toàn bộ Thú nhân và cao thủ của Huyền Hải bang, rồi lại lục soát trên người vơ vét một lần nữa theo thói quen.
"Tha mạng, tha mạng. . ."
Thiếu nữ tên Gia Nhi ánh mắt ngốc trệ, vẻ mặt trắng bệch, mở miệng thì thào cách đó không xa.
Nam thanh niên bên cạnh nàng cũng rơi vào trong trạng thái ý thức trở nên mơ hồ.
Dương Phóng nhíu mày, vẫn là cất bước đi tới, bắn hai viên đan dược phân biệt bắn vào trong miệng của bọn họ.
Làm xong mọi chuyện, hắn thu gom hành lý, xoay người lần nữa đi vào về phía sâu trong hang động, bắt đầu tự tay dọn dẹp hang động.
Thực lực của Ninh Thiên Hùng đáng sợ, chiến đấu với hắn, lập tức làm cho hang động bị tàn phá trở nên vô cùng thê thảm.
Hắn chỉ cầu cơ duyên trong háng động đừng có bị phá đi.
Mười mấy phút sau, Dương Phóng rốt cuộc cũng dọn dẹp xong, giơ bó đuốc lên cao, tiếp tục nhìn vào vách động trước mặt.
Trên vách động, từng hàng văn tự rõ ràng đập vào mi mắt.
Chính là một loại Kiếm pháp Siêu phẩm.
Tên là Kình Thiên kiếm!
Kiếm như tên, một kiếm kình thiên, chú trọng nhanh chuẩn hung ác, một kiếm giết địch tuyệt không sử dụng thức thứ hai.
Ở vào thời khắc Dương Phóng đang lặng lẽ quan sát, bên ngoài sơn động truyền đến từng tràng ho kịch liệt.
Thiếu nữ Gia Nhi và tên nam thanh niên kia rơi vào trong trang thái mơ hồ cuối cùng cũng tỉnh táo lại lần nữa.
Khuôn mặt bọn họ trắng bệch, mất hồn mất vía mà nhìn vào nhau.
Không chết?
Vẫn còn sống?
Nhìn vào thi thể nằm rải rác trên mặt đất, hai người trong lòng tràn đầy kinh hãi.
Chẳng mấy chốc hai người đã chống đỡ thân thể đứng lên, lảo đà lảo đảo đi về phía bên trong hang động đen nhánh.
"Đa tạ ân cứu giúp của tiền bối."
Thiếu nữ Gia Nhi cúi đầu kính cẩn.
Nam thanh niên ở một bên cũng vội vàng cúi xuống theo.
"Ừm, không cần."
Dương Phóng trả lời, tiếp tục quan sát văn tự trước mặt.
Thiễu nữ Gia Nhi và nam thanh niên đưa mắt nhìn nhau, không dám quấy nhiễu, đành phải ngoan ngoãn đứng thẳng ở một bên.
Về phần quan sát công pháp trên vách động?
Bọn họ có đánh chết cũng không dám nhìn nhiều, sợ bị Dương Phóng diệt khẩu.
Ước chừng khoảng gần nửa canh giờ trôi qua.
Dương Phóng cuối cùng mới xem xong, cầm lấy bó đuốc, đi về phía càng sâu hơn trong hang động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận