Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 147: Lưu trưởng lão, ngươi sao rồi?

Lưu trưởng lão hoảng sợ trong lòng, trong nháy mắt phát hiện thân thể của mình như thể bị hóa đá, không cách nào động đậy được chút nào, ý thức trở nên mơ hồ, giống như đang nhanh chóng rơi vào bên trong một loại vực sâu không đáy nào đó.
Rất nhiều người ở xung quanh cũng đều như vậy, vẻ mặt thất thần, không động đậy, thân thể run lẩy bẩy.
"Cút!"
Đột nhiên, trong sương mù dày đặc, một tiếng quát lớn kinh khủng vang lên.
Ầm ầm!
Giống như thiên uy chói lọi, giống như sấm sét cuồng nộ.
Mang theo một cỗ khí thế kinh khủng chấn nhiếp lòng người xuyên thấu vào sâu trong sương mù.
Lôi âm!
A!
Đột nhiên, có hai tiếng kêu đau đớn thảm thiết cực kỳ chói tai truyền đến từ sâu trong sương mù.
Hai con Tà Linh kia dường như nhận phải ảnh hưởng không thể tưởng tượng nào đó vậy.
Đám người Lưu trưởng lão bị âm khí bao phủ lại, tất cả mọi người trong nháy mắt đầu khôi phục lại ý thức, lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng xoay người chạy trốn.
"Dương Đạo!"
Lưu trưởng lão vừa chạy trốn vừa tiếp tục hô to lên.
"Lưu trưởng lão, ta ở chỗ này."
Ở một bên cách Lưu trưởng lão không xa truyền đến tiếng hô của Dương Phóng.
"Tiểu tử khá lắm, đi nhanh!"
Lưu trưởng lão rộ rõ vẻ mặt vui mừng, thân thể nhoáng một cái, xuyên qua sương mù, đi tới bên cạnh Dương Phóng, chộp lấy Dương Phóng chạy về phía trước.
Tất cả những người còn lại đều đang chạy trốn trong kinh hoàng.
Trong lòng Dương Phóng âm thầm nghiêm túc.
Không nhịn được lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua.
Tà Linh kia chắc hẳn sẽ không đuổi theo nữa đi?
Hắn vốn đã chạy ra xa rồi, không nghĩ tới Lưu trưởng lão thế mà lại hồ đồ quay lại đằng sau để tìm hắn.
May mắn thay, sương mù dày đặc và bầu trời đen kịt nên không ai nhìn thấy chuyện hắn thi triển ra lôi âm.
Bằng không hắn thật đúng là không thể nào giải thích được.
Nhỡ đâu bị người Lam tinh nhìn thấy, sau khi trở về tố cáo hắn, thì lôi âm này của hắn chắc chắn sẽ phải giao cho nhà nước, dù sao thì lợi ích cá nhân làm sao có thể dung hòa được... đúng không?
Lôi âm, quả nhiên mang tác dụng khắc chế vô cùng lớn đối với Tà Linh.
Bản thân mình chỉ cần hô một cái, hai con Tà Linh kia đã kêu to thảm thiết, kinh hoàng chạy suýt són đái ra quần.
Này còn có tác dụng hơn so với Tịch Tà ngọc!
"Đi mau đi mau, đừng tụt lại phía sau!"
Lưu trưởng lão dắt theo Dương Phóng, một đường chạy như điên.
Gần giống như trường hợp của ngày hôm qua, mọi người lại một hơi chạy suốt cả một đêm.
Thẳng cho đến rạng sáng ngày hôm sau cuối cùng mới dừng lại.
Mà lúc này khi mọi người đếm lại đám đông, lại kinh hãi phát hiện, lập tức ít đi hơn trăm người.
Không cần nghĩ cũng biết, phần lớn chính là lạc đường.
Trong màn đêm đen nhánh lại có sương mù dày đặc, còn chạy trong trạng thái hoảng loạn, đường ai mạnh nấy chạy thì không lạc mới thực sự là gặp quỷ.
"Hắt xì hơi!"
Trong đám đông đột nhiên có rất nhiều người bắt đầu hắt xì hơi, sau đó thì người lạnh run lên lẩy bẩy, vẻ mặt tái nhợt, như thể mắc bệnh sốt rét vậy, co quắp một bên, run không kiểm soát được.
Dương Phóng biến sắc nhìn về phía Lưu trưởng lão.
Chỉ thấy Lưu trưởng lão cũng là như vậy, toàn thân đang phát run, bờ môi tím tái, co quắp ở bên cạnh một gốc đại thụ.
Hắn lập tức dùng bàn tay sờ vào phần trán của Lưu trưởng lão.
Thì phát hiện trán của Lưu trưởng lão quả thực giống như là một khối băng lạnh giá vậy, cực kỳ lạnh.
"Lưu trưởng lão, ngươi sao rồi?"
Dương Phóng vội vàng hỏi thăm.
"Ta không biết, lạnh, ta cảm thấy lạnh quá ..."
Lưu trưởng lão run lên lẩy bẩy, giọng nói cũng run rẩy.
Dương Phóng kinh sợ trong lòng, đột nhiên phản ứng lại.
Chẳng lẽ là do Tà Linh!
Những người bị Tà Linh ảnh hưởng đều có thể như vậy?
Hắn lập tức nhìn về phía những người khác, chỉ thấy những người kia đều giống như thể mắc bệnh sốt rét vậy, tình trạng đều giống với Lưu trưởng lão, bị loại lực lượng âm u lạnh lẽo kia bao phủ trên người.
Mặc dù Tà Linh đã đi xa, nhưng loại lực lượng âm u lạnh lẽo kia lại thẩm thấu vào bên trong cơ thể của bọn họ, khiến toàn thân bọn họ đến nỗi không kiểm soát được phát run lên.
"Lưu trưởng lão, khối Tịch Tà ngọc này ngươi cầm lấy trước đã!"
Hắn lập tức lấy khối Tịch Tà ngọc kia ra, nhét vào trong lòng bàn tay của Lưu trưởng lão.
Nhưng cho dù cầm lấy Tịch Tà ngọc thì trên người Lưu trưởng lão vẫn không có gì thay đổi, vẫn còn đang liên tục phát run, bờ môi, mí mắt tất cả đều tím tái.
Dương Phóng lập tức nắm lấy cổ tay của Lưu trưởng lão, sờ về phía mạch môn của hắn, bắt đầu xem mạch.
Thời gian dần trôi qua.
Dương Phóng nhăn mày lại, lập tức lấy ra một cái bọc lớn từ đằng sau, lấy ra một bộ ngân châm từ bên trong, rút ngân châm ra, kích thích mấy cái huyệt vị trên người Lưu trưởng lão.
Theo ngân châm kích thích mấy cái huyệt vị trên người Lưu trưởng lão, tình huống của Lưu trưởng lão rõ ràng là đã có chuyển biến tốt đẹp, tuy vẫn còn run rẩy nhưng không có rõ ràng như trước, nhưng môi và mí mắt vẫn có màu xanh nhạt.
"Lưu trưởng lão, ngươi có cảm thấy khá hơn một chút không?"
Dương Phóng hỏi.
"Thoải mái... Thoải mái hơn nhiều."
Lưu trưởng lão trả lời, giọng nói cũng không còn run rẩy giống như trước đó nữa.
"Đáng tiếc là không có dược vật, nếu không phối hợp thêm với dược vật, chắc là sẽ càng ngày càng tốt hơn một chút!"
Dương Phóng nói.
"Đại phu, đại phu cũng nhanh tới cứu ta đi, ta lạnh quá!"
Đột nhiên, một người đàn ông ở bên cạnh run rẩy với mí mắt phát xanh, hoảng sợ bò về phía phương hướng Dương Phóng.
"Đúng vậy a, cứu chúng ta với!"
"Còn có ta nữa, đại phu, cứu ta ..."
Âm thanh vang lên khắp xung quanh.
Ngay lập tức, có tới vài chục người run rẩy nhanh chóng chạy đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận