Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 232: Kiếp sau chớ có đi đường vào ban đêm!

Dương Phóng lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, lập tức sờ vào trên ngực lấy ra mười lượng bạc ném cho người bán, sau đó cầm lấy mặt nạ phù hợp với yêu cầu của mình cất vào trong ngực.
Cũng không phải nói hắn không muốn mua nhiều thêm mấy tấm.
Mà những cái mặt nạ còn lại kia có hoặc là nữ tử, hoặc là quá già rồi, không hợp với hắn.
Nếu như hắn đeo lên mặt nạ của một lão già, khuôn mặt mặc dù là của lão già, nhưng làn da ở cổ và cánh tay lại trắng nõn bóng loáng, liếc mắt là có thể để cho người ta nhìn ra mình đang ẩn giấu thân phận, dễ dàng biến khéo thành vụng.
Sau đó Dương Phóng bắt đầu tiếp tục đi loanh quanh ở chỗ này, sau khi lại mua thêm mấy loại dược liệu đắt đỏ để chế độc thì vội vàng rời đi.
Giống như lần trước, vì để tránh cho xảy ra những chuyện không cần thiết.
Hắn vừa ra khỏi cửa lập tức phát huy khinh công trới mức cực hạn, nhanh chóng vèo vèo biến mất trong màn đêm đen tối
Cảnh này làm cho mấy người mai phục đã lâu ở gần đó đều chỉ biết trơ mắt ra mà nhìn, nghẹn họng không thốt nên lời.
. . .
Bên trong Bạch Lạc thành.
Tốc độ của Dương Phóng chậm dần, hắn vừa đi vừa dán tấm mặt nạ da người mà hắn vừa mới mua được vào trên mặt.
Cảm thấy rằng kích thước vừa phải phù hợp, không thể không nở một nụ cười nhẹ.
Cứ như vậy, sau này khi đi ra ngoài bán Tịch Tà ngọc cũng sẽ được an toàn hơn.
Ai có thể nghĩ đến mình là Dương Phóng?
Hơn nữa lần này thế nhưng là mua tới tận hai tấm!
Trong lúc hành tẩu.
Hắn đột nhiên nhướng mày, đột nhiên nhìn về phía một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Bên trong con hẻm nhỏ tối đen như mực đó, một bóng người mặc trang phục trưởng lão của Thập Tự môn lao nhanh ra ngoài, sau khi nhìn thấy Dương Phóng, trong miệng gào thét nói, "Chạy mau ... Phủ thành chủ thờ cúng Tà Linh ... A!"
Vừa dứt lời, hắn kêu thảm một tiếng, ở khi thân thể sắp lao ra khỏi con hẻm nhỏ tối tăm đó, giống như gặp phải một biến cố vô cùng đáng sợ nào đó, lập tức hung hăng ngã nhào xuống đất, bỏ mạng chết thảm.
Tròng mắt Dương Phóng hơi co rụt lại.
Phủ thành chủ cấu kết Tà Linh?
Xùy!
Đột nhiên, Tịch Tà ngọc trên người hắn bắt đầu truyền đến nhiệt độ cực nóng.
Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, không nghĩ ngợi chút nào, quay người là chạy mất dép.
Nhưng vào lúc này, hắn chưa kịp mất dép, trong con hẻm nhỏ bên cạnh lại có một bóng người khác lao nhanh ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười lành lạnh, lập tức ngăn cản đằng trước Dương Phóng.
Ở bên cạnh hắn, đột nhiên có một đứa bé trông cực kỳ yêu dị, toàn thân đen nhánh đi ra theo hắn.
Đứa bé hung dữ nhìn chằm chằm về phía Dương Phóng với vẻ mặt chán ghét, nhe răng trợn mắt, ánh mắt oán độc, giống như cực kỳ căm hận Tịch Tà ngọc trên người hắn vậy.
Thân hình Dương Phóng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía người trước mặt.
"Người trẻ tuổi, thật đúng là rất không khéo a, để ngươi nghe được những chuyện mà ngươi không nên nghe!"
Bóng người kia là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt nở nụ cười, nói: "Ngươi là chuẩn bị tự mình kết liễu, hay vẫn là để ta tự mình ra tay giết ngươi!"
"Ngươi là Phủ thành chủ?"
Dương Phóng nhanh chóng tỉnh táo lại, mở miệng hỏi thăm.
"Chậc chậc. . ."
Người đàn ông trung niên chậc chậc một tiếng, nụ cười càng tươi sáng hơn, "Người chết không nên hỏi nhiều như vậy, được rồi, vẫn là để ta tự ra tay tiễn ngươi đi một đoạn đường đi."
Hắn bước ra một bước, lập tức đi về phía trước.
Tối nay bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới lại có trưởng lão của Thập Tự môn tới thăm dò Phủ thành chủ vào đêm tối, còn biết được bí mật của bọn họ.
May mắn bọn họ phản ứng rất nhanh, kịp thời truy sát theo.
Bằng không, chắc chắn sẽ thất bại trong gang tấc.
Hô!
Thân hình người đàn ông trung niên lóe lên, mang theo một cơn gió mạnh mẽ, trong nháy mắt đánh tới, khoảng cách bảy tám mét đảo mắt đã qua, một chưởng hung hăng đánh về phía lồng ngực của Dương Phóng, nụ cười trên mặt càng đậm.
"Kiếp sau chớ có đi đường vào ban đêm!"
Ầm!
Thanh âm vang lên, gió lớn (kình phong) bắn ra bốn phía.
Lớp tuyết còn sót lại dưới chân lắc lư nhảy múa điên cuồng.
Trên mặt người đàn ông trung niên hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía Dương Phóng giống như khó có thể tin được.
Chỉ thấy Dương Phóng mặt không biểu tình, thân thể không động đậy, một tay cũng không biết từ khi nào nắm chắc lấy cổ tay của người đàn ông trung niên, khiến bàn tay của người đàn ông trung niên này dừng lại, không cách nào động đậy một chút nào, thậm chí có loại đau đớn khó tả.
"Ngươi vừa nói cái gì vậy?"
"Ngươi. . ."
Người đàn ông trung niên nheo mắt lại, toát ra mồ hôi lạnh.
Bát phẩm?
Ầm!
Còn chưa đợi hắn nói ra tiếng, một chiêu Trọng chưởng đã lập tức rơi vào trên ngực của hắn.
Phát ra lực lượng lớn kinh khủng, cứ như là con voi lớn hung hăng đạp cho một cước, không biết mạnh đến cỡ nào, chỉ biết vừa đối mặt chân khí hộ thể của người đàn ông trung niên đó lập tức bị phá hủy hoàn toàn, toàn bộ xương ngực lập tức lõm xuống, quần áo nổ tung.
Ở bên trong, kinh mạch, tất cả nội tạng đều vỡ nát, máu tươi phun ra điên cuồng, thân thể lập tức bay ngược ra đằng sau mười mấy mét, giống như diều đứt dây, chết không thể chết thêm lần nữa.
Một chưởng của Dương Phóng đã kết liễu cao thủ Thất phẩm trung kỳ của Phủ thành chủ này, vẻ mặt lãnh đạm nhìn về phía đứa bé quỷ dị ở bên cạnh kia.
Đứa bé quỷ dị đó vẫn còn đang nhe răng trợn mắt, ánh mắt oán độc, thi thoảng còn phát ra tiếng kêu sắc bén, nhưng lại không dám tới gần chút nào bởi nó bị lực lượng Tịch Tà ngọc chấn nhiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận