Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1077 - Các ngươi nhanh như vậy ...



Chương 1077 - Các ngươi nhanh như vậy ...




Trong rừng rậm.
Dương Phóng mặc một chiếc áo bào màu xám, dáng người cao lớn, đứng trên một cành cây mảnh khảnh, như thể hợp nhất với thiên địa, gió núi thổi qua nhưng cũng không làm cho quần áo hay mái tóc của hắn dao động một chút nào.
Giờ phút này!
Ở bên trong tầm mắt của hắn.
Trong khu rừng cách đó không xa.
Hơn mười bóng người cuồng loạn, vẻ mặt tức giận, đứng ở nơi đó đang gào thét không ngừng, nắm chặt binh khí trong tay, trên người vận chuyển bí thuật, đang oanh kích khắp mọi nơi, giống như thể một con ruồi không đầu vậy.
Rõ ràng Dương Phóng đang ở ngay trước mắt bọn họ, nhưng bọn họ dường như hoàn toàn không thể nhìn thấy điều đó.
Ở bên trong tầm mắt của bọn họ, trước mặt bọn họ đang là bóng tối vô tận, xung quanh đều là sương mù tử vong cuộn trào chung quanh, mơ màng âm thầm, khó có thể nhìn thấu, trước mắt chỉ có một con đường gồ ghề lầy lội.
Cuối con đường nhỏ thì giống như là con đường đi về U Minh vô tận vậy.
Không cần biết bọn họ tấn công oanh kích như thế nào, la hét to lớn tới cỡ nào, từ đầu đến cuối chẳng thể có nổi chút tác dụng nào, đồng bạn bên cạnh thì đang liên tục chết thảm, tồn tại trong bóng tối giống như đang xem bọn họ trở thành con rối vậy.
Đủ các loại tấn công oánh kích ra, tất cả đều bị sương mù quỷ dị xung quanh hấp thu hết.
Ngay cả Kiếm đại hiệp, Mặc lão trong số bọn họ cũng hoàn toàn không có biện pháp nào, không cần biết là bí thuật linh hồn hay là công kích bằng lĩnh vực, tất cả đều không mang đến tác dụng gì.
Trên cành cây.
Dương Phóng khẽ thở dài.
"Lực lượng linh hồn cổ quái."
Nếu không phải hắn nắm giữ Hắc Ám Thần chủng, có thể tự động thôn phệ mọi thứ, có lẽ đối mặt với sự tấn công linh hồn của mọi người, hơn phân nửa cũng phải bởi vậy mà chật vật.
Cao tầng Thiên Sát lâu, quả nhiên nắm giữ bí thuật linh hồn!
Đột nhiên, Dương Phóng phất tay.
Không gian bên trong lĩnh vực lập tức cứng lại, tất cả không gian giống như hóa thành tường đồng vách sắt, nghiền ép về phía giữa.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Phanh phanh phanh phanh!
Một tiếng vang trầm, từng bóng người liên tục nổ tung, bị chấn đến vỡ nát không ngừng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Người đàn ông trẻ tuổi ở giữa nhất kia lộ ra vẻ tức giận, đột nhiên thoát khỏi trói buộc, dùng sức kéo một cái, nắm lấy một cục cốt cầu trắng trắng tinh vào trong tay.
Cốt cầu màu trắng tinh kia lớn ước chừng ngón tay cái, ở trên có khắc mặt mũi, nhếch miệng lên, giống như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc, ở trên cùng lúc có hai luồng khí tức thần thánh và lạnh lùng hoàn toàn khác nhau.
Nó giống như sự kết hợp giữa ác ma và thần linh vậy.
"Phụ thần ở trên, giúp ta chém chết mọi kẻ địch ngăn cản!!"
Người đàn ông trẻ tuổi kia hét lên, lập tức thúc giục Cốt cầu màu trắng trong tay.
Ầm!
Trong nháy mắt, cốt cầu màu trắng giống như sống lại, ở trên đó tỏa ra ánh sáng trắng tinh chói lòa, khí tức thần thánh và lạnh lẽo cùng lúc tỏa ra ngoài.
Một cái quang ảnh trắng tinh mơ hồ chậm rãi hiển hiện ra từ cốt cầu màu trắng, vù vù một tiếng, đứng sừng sững giữa thiên địa.
Rõ ràng là một bộ xương khô to lớn, ánh mắt vô hồn, xương trắng dày đặc.
Cao chừng khoảng bảy tám mét.
Những làn sóng chết chóc và tàn sát, thánh thiện và thanh tẩy đan xen trên bề mặt cơ thể hắn.
Vừa mới xuất hiện, quang ảnh mơ hồ này lập tức thò ra một cái xương bàn tay, vồ về phía người đàn ông trẻ tuổi một cái.
A!
Người đàn ông trẻ tuổi phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn bộ khuôn mặt trong nháy mắt già nua đi với loại tốc độ mà mắt trần có thể nhìn thấy được, hắn giãy giụa điên cuồng, thật giống như chỉ trong nháy mắt đã đánh mất đi mấy chục năm tuổi thọ.
Trong nháy mắt, mái tóc đen đầy đầu của hắn chuyển thành trắng, trên mặt phủ đầy vô số nếp nhăn, thân thể loạng choạng trông có vẻ thống khổ, thân thể trong nháy mắt lùi lại ra ngoài.
Quang ảnh mơ hồ trắng nõn dường như đột nhiên đã có được sinh cơ, trong ánh mắt trống rỗng trực tiếp hiện ra một vệt sáng khó tả, giơ ngón tay xương xẩu to lớn lên, trực tiếp chỉ thẳng về phía Dương Phương.
Xùy!
Tất cả mọi ảo giác và lĩnh vực không cách nào ngăn cản được ngón tay trắng xóa này.
Toàn bộ ngón tay trắng xóa giống như hóa thành thứ duy nhất trong thiên địa, tự động hấp thu mọi lĩnh vực và lực lượng, lượn lờ lấy khí tức tử vong vô tận.
Tựa hồ chỉ cần liếc mắt một cái, linh hồn của chính mình sẽ trực tiếp bị hấp thu, vĩnh viễn diệt vong.
Dương Phóng trong lòng ngưng trọng.
Lại là cái bóng của thần linh!
Ầm!
Năm vòng xoáy lớn trong nháy mắt hiển hiện lên, vừa hiện ra đã hợp lại thành một, hiện ra năm loại màu sắc, trực tiếp nhanh chóng bao phủ về phía quang ảnh mơ hồ kia.
Quang ảnh mơ hồ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng lặng lẽ nhìn vòng xoáy năm màu đang nhanh chóng nhấn chìm, ngón tay vốn chỉ vào Dương Phóng thi giờ trực tiếp chỉ vào vòng xoáy khổng lồ.
Phốc phốc!
Vòng xoáy năm màu đột nhiên tiêu tan, thiếu chút tan vỡ.
Ngay sau đó theo thân thể Dương Phóng bỗng nhiên lảo đảo một cái.
Nhưng cũng may sau khi năm vực hợp nhất cũng không có để cho hắn thất vọng, chẳng mấy chốc đã nuốt chửng quang ảnh trắng xóa kia.
Ầm!!
Quang ảnh to lớn trắng xóa mơ hồ kia ở vào bên trong vòng xoáy năm màu, y nguyên còn đang giãy giụa kịch liệt, giống như một con cự thú mắc kẹt trong vũng lầy, không ngừng cố gắng thoát khỏi lực lượng của vòng xoáy năm màu, nhưng nó không ngừng bị xé rách ra.
"Là các ngươi ..."
Trong miệng quang ảnh màu trắng đột nhiên phát ra giọng nói mơ hồ, nói: "Các ngươi nhanh như vậy ..."
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận