Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 994 - Các ngươi ... là các ngươi!



Chương 994 - Các ngươi ... là các ngươi!




Hắn đi thẳng về phía lão giả Thiết Quái Thần Toán kia, giơ một bàn tay lên, khiến cho không gian sụp đổ, thiên địa mông lung, hung hăng ép về phía phương hướng lão giả Thiết Quái Thần Toán kia.
Không nói một lời, lại trực tiếp động thủ!
"Thánh Linh!"
Thạch Tỉnh Nghiêm kinh hãi mở miệng nói.
"Cái gì?"
Ba người bên cạnh cùng nhau quay đầu lại, tròng mắt co rụt lại, cũng đều cảm nhận được cảnh tượng kinh khủng kia.
Đương nhiên, bóng người mà bọn họ nhìn thấy cao tới mười mấy mét kia không thể nghi ngờ chỉ là ảo giác, là lĩnh vực và tinh thần của đối phương gấp khúc lại mà hình thành cảnh tượng quỷ dị.
Trên thực tế chiều cao của đối phương chỉ cao như lúc đầu.
Chỉ là bọn họ không nhìn thấy rõ chân tướng mà thôi!
Chuyện để bọn họ càng giật mình hơn xảy ra, ở khoảnh khắc bóng người áo đen kia vỗ một chưởng xuống, lão giả Thiết Quẻ Thần Toán kia vốn được bọn họ cho rằng sẽ bị vỗ chết, thế mà lại thay đổi khí tức, giống như trong nháy mắt phóng lớn lên vậy, khí tức tràn đầy, câu thông với pháp lý thiên địa, cờ trong tay đột nhiên nổ tung, một thanh trường kiếm xuất hiện, nhanh như thiểm điện, đâm về phía lão giả áo bào đen kia cực nhanh.
Keng keng keng keng!
Hai người tạo ra âm thanh chói tai, lĩnh vực va chạm vào nhau, không gian trở nên vặn vẹo.
Bốn phương tám hướng trong nháy mắt sinh ra tiếng nổ đáng sợ.
Đám người Thạch Tỉnh Nghiêm, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, vội vàng nhanh chóng lùi lại.
Khách giang hồ ở những phương hướng khác càng là hốt hoảng mà bỏ chạy.
Không biết có bao nhiêu người chết thảm trong cuộc đối đầu giữa lĩnh vực của hai người, thi nhau kêu lên tiếng kêu thảm thiết, thân thể nổ tung, hóa thành bột mịn.
Mà đúng vào lúc này!
Lại là một bóng người khủng bố trong nháy mắt xông ra ngoài.
Đám người Thạch Tỉnh Nghiêm vội vàng hoảng sợ quay đầu chạy.
Chỉ thấy cao thủ lao ra chính là tiểu nhị của quán trà vừa mới rót trà cho bọn họ!
Tiểu nhị quán trà một bước lao ra ngoài, thân thể lắc lư nhoáng một cái, phảng phất có một cỗ thiên địa đại thế vô hình đặt ở trên người, lĩnh vực và tinh thần tất cả đều khếch tán mà ra, thiên địa mơ hồ, gió mạnh thét gào, giống như chỉ trong nháy mắt, cánh cửa địa ngục đã mở ra, toàn bộ không gian giống như lập tức hóa thành màu đen nhánh.
Hắn vỗ ra một chưởng, khí tức âm trầm rét lạnh bao phủ bốn phương tám hướng, giống như bao bọc tất cả mọi người vào bên trong vậy.
Đám người Thạch Tỉnh Nghiêm vô cùng kinh hoàng, vội vàng nhanh chóng vận chuyển chân khí tới chống lại, để đề phòng sẽ bị loại lạnh giá này giết chết.
Phanh phanh phanh!
Ba bóng người giao thủ nhanh như điện.
Tất cả đều là Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, nhánh đến cực hạn.
Ngựa ở xung quanh cũng bị chấn kinh, hí vang lên, không biết có bao nhiêu con ngựa bị giết chết.
Lão giả Thiết Quẻ Thần Toán bị vây công kia dường như trên người đã có thương thế gì rồi, khuôn mặt trắng bệch, chẳng mấy chốc đã không chống đỡ nổi, phun ra máu tươi tung tóe, bàn chân giẫm mạnh, muốn lập tức rời khỏi nơi này.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới rời đi, đột nhiên, mặt đất sau lưng lóe lên ánh sáng vàng.
Thân ảnh của một nữ tử trong nháy mắt nổi lên khỏi lòng đất, nàng cười một tiếng, vươn lòng bàn tay trắng nõn ra, lập tức vỗ ra một chưởng.
Lão giả Thiết Quẻ Thần Toán lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nhanh chóng quay trở lại nhưng sớm đã không kịp.
Ầm!
Âm thanh nặng nề, hắn phun ra một ngụm máu, lập tức bay ngược mà ra, đánh mất sức chiến đấu, hung hăng rơi đập vào nơi xa.
Lĩnh vực ba người đan xen, phong tỏa không gian, lập tức hiện lên ở ba cái phương hướng khác nhau, một mực áp chế lấy lão giả Thiết Quẻ Thần Toán.
"Ngô Ba, để cho ngươi chạy trốn lâu như vậy, thật đúng là không dễ dàng a."
Nữ tử kia nở ra nụ cười rạng rỡ.
Thân thể nàng ta cao lớn, đôi chân thon dài có lực, trên người mặc một bộ lễ phục cung đình cổ điển và có mái tóc đen như thác nước.
"Các ngươi ... là các ngươi!"
Khuôn mặt Ngô Ba trắng bệch, ở vào bên trong lĩnh vực của ba người, khó mà thoát khỏi, sợ hãi nói: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Tuyệt đối không ngờ tới hắn lại bị nhóm người này chặn lại.
"Người nào sao? Tự nhiên là người có thù với Địa Phủ rồi!"
Thân ảnh cao gầy mặc áo bào đen tươi cười nói: "Có điều, nơi này cũng không phải là nơi để nói chuyện, vẫn là mời ngươi đi theo chúng ta một chuyến đi."
Thân thể hắn nhoáng một cái, lập tức tiếp cận tới, một bàn tay lớn lập tức chụp vào trên người Ngô Ba, muốn mang đi.
Nhưng vào lúc này!
Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn không hề báo trước lập tức nhô ra từ sau lưng Ngô Ba, ngược gió lớn dần lên, che đậy không gian, lập tức vỗ một cái về phía bàn tay bóng người mặc áo bào đen kia.
Bóng người áo bào đen biến sắc, giống như sớm đã đoán được sẽ có người đến, bàn tay vừa mới lôi ra đã vội vàng thu lại, thân thể nhoáng một cái lập tức lùi lại.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã lập tức tránh đi bàn tay của đối phương.
"Ồ!"
Sau lưng Ngô Ba truyền đến tiếng ngạc nhiên, nói: "Thuấn Di phù!"
Dương Phóng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không nghĩ tới đám người này thế mà ngay cả loại phù này cũng có.
Hơn nữa còn dùng tới cực kỳ quả quyết!
Ngô Ba nghe được giọng nói, trong lòng giật mình, vội vàng nhanh chóng quay đầu lại.
Nhưng lần quay đầu này lập tức trừng to mắt.
"Bạch ... Bạch Vô Thường?"
Trong miệng hắn nghẹn ngào.
Ở khu vực sau lưng, chẳng biết từ lúc nào sớm đã xuất hiện một bóng người thần bí trên người mặc áo bào xanh, dáng người vạm vỡ, trên mặt đeo mặt nạ quỷ màu đỏ, cao vô cùng, to vô cùng, xa vô cùng.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận