Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 396: Ngô Tam Giang nổi điên

Lại thêm kiếm pháp của Dương Phóng âm trầm cay nghiệt, liên tục nhằm vào chỗ hiểm của hắn không rời, khiến cho Ngô Tam Giang sau đó cũng không dám tiếp tục tấn công tùy tiện nữa, chỉ có thể nhanh chóng tránh né dưới kiếp pháp của Dương Phóng.
Phanh phanh phanh phanh!
Cả con hẻm nhỏ vang lên tiếng ầm ầm liên tục, bức tường đổ sập, đá vụn bắn tung tóe.
Ở lúc Ngô Tam Giang bị ép tới luống cuống tay chân, đột nhiên, Dương Phóng nắm lấy cơ hội này, trực tiếp há miệng hét Lôi âm.
Hống! (Cổn!)
Ầm ầm!
Một tràng âm thanh vô cùng kinh khủng lập tức vang lên, giống như long trời lở đất, vang lên ong ong, vang vọng ở trong toàn bộ con hẻm nhỏ.
Toàn bộ tinh lực của Ngô Tam Giang đều đang phòng bị Kim Xà kiếm trong tay Dương Phóng, lại hoàn toàn không dự liệu được người trước mắt này lại còn có loại sát thuật này, lập tức bị chấn động đến đầu óc quay cuồng, vang lên ong ong, vẻ mặt lập tức rơi vào trong ngốc trệ.
Kim Xà kiếm phát ra ánh sáng chói lọi, nhanh tới cực điểm, giống như rắn độc lao ra từ trong bóng tối, đột nhiên hung hăng đâm về phía mi tâm của Ngô Tam Giang, kiếm khí kinh khủng dẫn đầu xuyên qua tới, trực tiếp khiến da chỗ mi tâm của Ngô Tam Giang rách ra, máu tươi chảy tung tóe.
Xương cốt bên trong lập tức nứt ra, thiếu chút nữa thì bị kiếm khí xuyên qua.
Trong lúc ngàn cân treo trên chiếc lông gà, Ngô Tam Giang lộ ra vẻ hoảng sợ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thân thể nhanh chóng lùi lại, đồng thời hai tay vung lên liều lĩnh đánh về phía trước.
Tuy nhiên Kim Xà kiếm của Dương Phóng lập tức biến đâm thành chém, nhanh đến cực hạn.
Phốc phốc!
Toàn bộ mắt phải và thậm chí cả nửa má bên phải của Ngô Tam Giang đều bị chém đứt xuống dưới một cách rõ ràng lộ ra xương trắng bên trong.
Máu tươi bắn tung tóe!
Vô cùng thê thảm!
A!
Trong miệng Ngô Tam Giang lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng đau đớn, thân thể nhanh chóng lùi lại, hai tay liều mạng vung lên, chưởng lực đánh vào trên chiến giáp trên người Dương Phóng, nổ vang ầm ầm, ép đến thân thể Dương Phóng lay động, nhanh chóng lùi lại.
Dương Phóng nghiến chặt hàm răng, vốn còn muốn tiếp tục lao tới thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghe được động tĩnh nơi xa, quyết định thật nhanh, không nghĩ ngợi chút nào, tăng tốc nhanh chóng chạy về phía nơi xa.
Sau lưng, tiếng gào thét phẫn nộ chẳng mấy chốc đã vang lên.
Mấy tên cường giả Siêu phẩm điên cuồng đuổi theo, một đường chạy về phía bên này.
A!
Ngô Tam Giang kêu lên thê thảm, kêu thảm thiết, còn đang trong trạng thái phát cuồng, trên người bộc phát chân khí, hai tay đánh bừa đánh bãi, như là mãnh hổ bị thương nặng liều lĩnh phát tiết lực lượng.
. . .
Ba tên cường giả Siêu phẩm đang đuổi theo, vừa nhìn thấy Ngô Tam Giang đang trong trạng thái nổi điên thì vẻ mặt của tất cả đột nhiên thay đổi, nhanh chóng dừng lại.
Ngô Tam Giang đau đớn tới khó nhịn, cộng thêm ảnh hưởng tới từ kịch độc, khiến hắn khó có thể bình tĩnh được giống như trước đó, trong đầu tràn đầy bạo ngược và hủy diệt, miệng gào thét, mặt đầy máu, giống như một bóng ma, hắn trực tiếp lao về phía ba tên Siêu phẩm vừa mới đuổi tới.
"Hắn điên rồi!"
"Tránh!"
Vẻ mặt của ba tên cường giả Siêu phẩm rất lạnh lùng, bọn họ căn bản không để ý tới Ngô Tam Giang, nhanh chóng tránh ra, tiếp tục đuổi về phía trước.
Sau khi Ngô Tam Giang thấy không ngăn cản được ba tên cường giả Siêu phẩm này thì tiếp tục phát ra một tiếng gào thét đau đớn điên cuồng, hai tay đánh ra một cách bừa bãi, bùng phát ra từng tràng từng tràng tiếng nổ kinh khủng khó lường, đấm loạn vào khắp nơi trong con hẻm nhỏ.
Bốn phương tám hướng giống như bị bom nổ vậy.
Giống như chỉ có như vậy thì mới có thể tạm thời làm giảm bớt đi sự thống khổ.
Đằng trước.
Vẻ mặt ba tên cường giả Siêu phẩm đều âm trầm, một đường đuổi theo một cách điên cuồng, lao cực nhanh ở bên trong bóng tối, lại phát hiện dọc theo đường đi sớm đã bị Dương Phóng để lại không biết bao nhiêu kịch độc.
Mặc dù bọn họ là cường giả Siêu phẩm, một đường đuổi theo tới cũng cảm thấy hô hấp không được thông thuận, phổi nhói nói đau.
Thật giống như nuốt vào từng mảnh từng mảnh lưỡi dao nhỏ bé vậy.
Càng quan trọng hơn chính là.
Tốc độ của bọn họ kém xa Dương Phóng.
Ở sau khi đuổi theo một cách điên cuồng cả một chặng đường, bóng người mặc bộ giáp đen kia sớm đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Khốn kiếp thật!"
Trần Thiên Nghĩa phát ra tiếng gào thét, một kiếm hung hăng cắt đứt một tảng đá lớn, nhịn không được ngửa mặt lên trời kêu to, chân khí dâng trào.
Hai tên cường giả Siêu phẩm còn lại thì ánh mắt cũng rét lạnh, nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy vô cùng không cam lòng nhìn về phía bốn phương tám hướng.
Nhưng rất nhanh, con ngươi của Trần Thiên Nghĩa trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn hai nhìn sang hai tên cường giả Siêu phẩm kia, khí tức trên người lăng lệ ác liệt, nắm chắc trường kiếm trong tay.
Sắc mặt hai tên cường giả Siêu phẩm thay đổi, lập tức toàn lực đề phòng.
"Trần Tam Gia, ngươi bây giờ trừng mắt với chúng ta thì có lợi ích gì, cũng không phải chúng ta cướp Thiên Tinh Ngọc tủy đi!"
Một trên cường giả Siêu phẩm trong đó cười lạnh nói.
Trần Thiên Nghĩa nói với giọng điệu lạnh lùng "Tối nay nếu như không phải là các ngươi tới thì Thiên Tinh Ngọc tủy làm sao lại bị người khác cướp mất?"
"Lời nói này nói ra làm ta không thích nghe, cái gì mà nếu không phải chúng ta, xem như không có chúng ta, Thiên Tinh Ngọc tủy, các ngươi cũng không giữ được, trong bóng tối có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào thứ này, muốn trách thì trách chính các ngươi, không có bản lĩnh để bảo vệ, còn muốn đi học người đấu giá, các ngươi không chết thì ai chết!"
Tên cường giả Siêu phẩm còn lại tiến hành đả kích mà không có chút khách khí nào, cười lạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận