Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 62: Cao thủ kiếm thuật?

Màn đêm yên tĩnh.
Ánh sao lập lòe.
Ở dưới một tán cây hòe lớn ở khu phố Nam.
Giờ phút này, ba người mặc áo đen trên đầu đội mặt nạ đang hội tụ lại với nhau ở đây, đang nhẹ nhàng thở ra làn sương trắng, hai tay xoa xoa vào nhau.
"Làm sao còn chưa tới, sẽ không phải quên rồi chứ?"
"Không nên như vậy đi, chẳng lẽ hắn không muốn số tiền còn lại sao?"
"Hy vọng mọi thứ có thể diễn ra tốt đẹp."
Ba người đang thấp giọng thảo luận với nhau.
Bọn họ đương nhiên là những người đồng ý giao dịch với Dương Phóng ở trong thế giới hiện thực.
Ba người họ đã chuyển trước 30% số tiền cho Dương Phóng rồi, họ cũng đã đồng ý gặp nhau ở chỗ này sau khi xuyên không.
Tuy nhiên, cũng có thể thấy từ bộ quần áo đen và mặt nạ của họ, ba người bọn họ vô cùng cảnh giác với nhau và không muốn lộ mặt một cách dễ dàng.
Nếu ngươi mắc sai lầm trong thế giới thực, ngươi có thể sẽ chỉ mất một khoản tiền, nhưng nếu ngươi mắc sai lầm ở đây, ngươi sẽ mất mạng, cho nên ở vào lúc không cần thiết, ai cũng không muốn mình là người đầu tiên bị bại lộ thân phận.
Từ một điểm này tới xem, cái gọi là làm thành đội hỗ trợ lẫn nhau của họ sẽ chỉ trở nên cực kỳ khó khăn.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua.
Khi cả ba người đang sốt ruột, một bên ngõ nhỏ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhỏ xíu.
"Ai?"
Ba người biến sắc, vội vàng xoay người nhìn lại.
"Bằng hữu tới từ thành phố Phương?"
Trong ngõ nhỏ truyền tới giọng nói khàn khàn của Dương Phóng.
"Đúng là chúng ta, đại lão ngươi cuối cùng cũng đã đến rồi!"
"Đại lão mang bạc đến chưa?"
"Lẻ trở thành chẵn và không đổi ..."
Cả ba người vui mừng khôn xiết, vội vàng mở miệng.
Thân ảnh Dương Phóng cũng hoàn toàn bước ra khỏi ngỏ nhỏ đen nhánh.
Chỉ có điều sau khi ba người nhìn thấy trang phục trên người của Dương Phóng thì vẫn không thể không trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy thân hình của Dương Phóng cao hơn tất cả bọn họ khoảng nửa cái đầu, trên đầu đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ màu đỏ, trong tay cầm một cây Thủy Ma Thiền trượng thô to dị thường, cả người khoác lên một chiếc áo choàng đen dày.
Chẳng lẽ thân phận của đối phương là một tên hòa thượng sao?
Ba người hoài nghi trong lòng.
Dương Phóng mò ra 18 lượng bạc từ trong ngực, lần lượt chia cho ba người bọn họ, khàn giọng nói, "Sau khi trở về nhớ rõ là phải thanh toán nốt số tiền còn lại."
"Được, được rồi, đại lão cứ yên tâm đi, cam đoan già trẻ không gạt!"
"Chúng ta từ trước đến nay sẽ không bao giờ khất nợ tiền cả."
Ba người vội vàng nói.
"Đúng rồi, không biết đại lão làm công việc gì ở thế giới bên này?"
Một người nhịn không được tò mò hỏi.
Dương Phóng lạnh lùng nhìn vào hắn một cái, nói: "Chỉ giao dịch, không nói những chuyện khác!"
Sau khi hắn đưa bạc cho ba người này xong, lập tức cầm Thiền trượng trong tay, quay người rời đi.
Ba người trong lòng dao động, cũng không nói thêm lời nào, nhìn thoáng qua nhau một cái, sau đó tất cả đều chọn cho mình một cái phương hướng, tăng tốc rời đi.
Cái gọi là kết minh trước đây thậm chí còn không được đề cập tới vào lúc này.
Dương Phóng ở cách đó không xa đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng về phía bọn họ một lần nữa, sau khi xác định xung quanh không có người theo dõi, lúc này mới tiến thẳng về khu phố bắc.
Trong lòng hắn đang suy tư.
Vấn đề về phương diện thân pháp của chính mình xuất hiện càng ngày càng rõ ràng.
Mạnh nhất trong ba người vừa rồi mới chỉ là Nhị phẩm, thế mà có thể nghe được tiếng bước chân của mình.
Khó trách những lần trước đó, mỗi lần đều có thể bị người phát hiện ra.
"Loại võ kỹ thân pháp này nên có được càng sớm càng tốt, cũng như áo giáp mềm, châm độc, vôi bột ... tất cả phải được chuẩn bị cẩn thận để đối phó với sự hỗn loạn sắp tới trong nơi định cư ..."
Dương Phóng nói nhỏ.
. . .
Một phương hướng khác.
Trước một con mương hôi thối cách cửa hàng thuốc vài dặm.
Thi thể của người đàn ông mặc đồ đen mà hắn ta vứt ở đây trước đó cuối cùng đã được người phát hiện.
Tổng cộng có bảy tám người áo đen xuất hiện, ánh mắt tức giận, chộp lấy thi thể trên mặt đất, nhanh chóng lục tung lên, đáng tiếc, sau khi tìm kiếm một lượt, bọn họ cũng không tìm được thứ mình muốn.
"Đáng chết, thứ đó biến mất rồi!"
"Móa nó, là ai giết chết hắn vậy!"
"Mau nhìn, ngón tay của hắn đều bị người cắt đứt, vết thương không phải được tạo thành từ cùng một ngày, tay phải của hắn chắc là bị người cắt đứt ngón tay từ mấy ngày trước đó, tay trái dường như là vừa mới bị cắt đứt, người động thủ chắc chắn là một vị cao thủ kiếm thuật!"
"Cao thủ kiếm thuật? Ở nơi định cư Hắt Thiết tụ này có nhiều người dùng kiếm như vậy, đi nơi nào tìm cái tên hung thủ kia!"
"Tìm không thấy cũng phải tìm, nhanh đi tìm đi!"
Một đám người áo đen mắng nhau một tiếng rồi tiếp tục hành động.
Nếu như không tìm thấy được tung tích của thứ đó bọn họ sẽ không có ngày được bình yên.
Cao thủ xuất hiện ở nơi này sẽ càng ngày càng nhiều!
. . .
Dương Phóng trên người mặc một bộ đồ đen, trong tay cầm Thiền trượng, vừa mới chạy qua một con hẻm nhỏ thì đột nhiên biến sắc, bước chân đột nhiên dừng lại nhìn về phía đối diện.
Ở phía đối diện cũng đang có hai người mặc áo đen xông tới.
Sau khi nhìn thấy Dương Phóng, hai người áo đen kia cũng vội vàng dừng lại, tay nắm chặt trường kiếm cùng ám khí, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Ánh mắt cả ba người nhìn nhau trong con hẻm nhỏ.
"Huynh đệ, không có ác ý, ai đi đường nấy?"
Một người áo đen trong đó cảnh giác mở miệng nói, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
Dương Phóng khẽ gật đầu, không nói một lời, thân thể chậm rãi lùi về phía đằng sau.
Hai người áo đen bên kia cũng là đang chầm chậm lùi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận