Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1060 - Bệ hạ, có thể rời đi được rồi



Chương 1060 - Bệ hạ, có thể rời đi được rồi




"Ngô huynh, ngươi ··· "
Hàn Tuyết Lâm vội vàng mở miệng.
Nhưng chẳng mấy chốc, ầm một tiếng.
Người thứ hai cũng trong nháy mắt trở về thời thơ ấu, những ngày đen tối nhất ở bên trong Thiên Linh tháp.
Bên trong gian phòng lạnh lẽo, đen nhánh, áp lực, một nhóm hơn chục người chơi rất thân với nhau, dưới sự bức bách của Thiên Linh tháp, vì mạng sống, đành phải tự giết lẫn nhau.
Hắn giết chết ca ca ruột của chính mình, giết chết muội muội ruột của mình, giết chết huynh đệ tốt nhất của chính mình ... này cũng còn chưa hết, vì để huấn luyện hắn càng ngày càng cường đại hơn, càng ngày càng lạnh lùng hơn.
Trưởng lão của Thiên Linh tháp đã trực tiếp bỏ đói hắn trong mười ngày mười đêm.
Hắn vì có thể sống sót, lập tức ăn sạch ca ca, muội muội, huynh đệ ...
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vô tận nhanh chóng được phóng đại trong sâu thẳm trong tâm hồn hắn.
Vốn dĩ tất cả những chuyện này đã trôi qua hơn trăm năm, hắn vốn dĩ nên quên hết những chuyện này, nhưng lần này lại quay trở về ngày đó.
"Không, đừng, đừng ..."
Vị giám khảo thứ hai cũng lập tức tan vỡ, hoảng sợ kêu to, nước mắt chảy xuống, giống như gặp phải sợ hãi vô cùng lớn lao nào đó vậy.
"Hàn huynh ..."
Vị giám khảo thứ ba vội vàng kêu to.
Nhưng cũng ầm một tiếng, đầu óc hắn rối bời, cũng trong nháy mắt trở về những ngày tháng tuổi thơ đen tối và tuyệt vọng nhất, ánh mắt ngốc trệ, chẳng mấy chốc đã tan vỡ, lập tức bắt đầu che mặt khóc lớn, nức nở, nước mắt nước mũi bay khắp mọi nơi.
"Chuyện gì xảy ra, các ngươi đây là có chuyện gì xảy ra vậy ..."
Vị giám khảo thứ tư lộ ra sợ hãi, giống như gặp phải quỷ vậy.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn cũng không may mắn thoát khỏi.
Ầm một tiếng ý thức trở về, tiến vào nỗi sợ hãi và suy sụp nhất trong lòng, rất nhanh, cũng giống như ba người trước mặt, lập tức tan vỡ khóc lớn lên, nước nở.
Bốn vị giám khảo Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đỉnh phóng cứ thế mà lập tức tan vỡ.
Người này khổ hơn người kia.
Ngã nhào xuống đất, tru tréo kêu gào khóc lớn, không còn một chút hình tượng nào, thậm chí có người còn ị ra phân và nước tiểu, lăn lóc khắp sàn nhà, râu tóc rối bù đầu.
Khuôn mặt ai nấy đều sợ hãi, kinh hoàng.
Lam Vô Kỳ vẻ mặt kinh hãi, không thể tin được.
Đây là như thế nào?
Đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy?
Bọn họ vừa mới đây không còn còn rất ổn sao?
Làm sao mà lại đột nhiên phát bệnh?
"Các vị, các ngươi đến cùng là như thế nào vậy?"
Lam Vô Kỳ vội vàng hét lớn.
"Bệ hạ, ngươi cảm thấy sau khi bọn họ tỉnh lại có đề cử ta làm trưởng lão không?"
Dương Phóng nói với giọng điệu nhàn nhạt, khí tức cao cả.
Trên người tỏa ra khí tức mông lung, càng làm cho người ta khó mà nhìn thấu.
"Ngài ... là ngài làm sao?"
Lam Vô Kỳ kinh hãi mà nói.
Đây là thủ đoạn yêu dị gì vậy?
"Nếu như bọn họ không, ta sẽ để cho bọn họ chịu nỗi khổ luân hồi vĩnh viễn, mãi mãi ở trong nỗi sợ hãi khó mà thoát thân, cả đời ngơ ngơ ngác ngác, không nhìn thấy ánh mặt trời."
Dương Phóng mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Lam Vô Kỳ, cười nói: "Ngươi cảm thấy dưới loại điều kiện này, bọn họ còn dám từ chối nữa không?"
Lam Vô Kỳ lập tức rùng mình một cái, sâu trong đáy lòng hiện ra từng tia từng tia hoảng sợ.
Vị Bạch tiên sinh này rốt cuộc là ai?
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được nụ cười của Dương Phóng giống như ác ma vậy.
Ầm!
Đột nhiên, tinh thần lực vô hình nhanh chóng rút trở về giống như thủy triều.
Bốn vị giám khảo đang khóc lớn, cứt đái đủ cả, cuối cùng từ trong sự tuyệt vọng và bóng tối vô tận khôi phục lại lần nữa, từng người giàn giụa nước mắt, vẻ mặt ngốc trệ.
Giống như có hơi phản ứng không kịp.
Bọn họ vừa rồi là như thế nào?
Ảo giác?
Hay là mộng cảnh?
Đột nhiên!
Đập vào mắt họ là một khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt, trên đầu cắm một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ, mái tóc đen buông xõa, làn da trắng nõn dị thường, tràn đầy một sức hút kỳ lạ.
Ngay khi vừa nhìn thấy khuôn mặt này, bốn vị trưởng lão lại kêu to hoảng sợ lần nữa, liều lĩnh bay nhảy về phía đằng sau.
"Đừng, đừng ..."
"Không được qua đây!"
Giống như gặp phải ác quỷ nhân gian vậy, vẻ mặt sợ hãi, cuồng loạn.
"Bốn vị, các ngươi cảm thấy trong bốn vị trí trưởng lão có phải là có một vị trí cho ta hay không?"
Dương Phóng mỉm cười hỏi.
Ánh mắt hắn trong veo, bình tĩnh nhìn bốn người bọn họ.
Chỉ có điều!
Ở chỗ sâu trong ánh mắt trong trẻo bình tĩnh này, lại có từng điểm từng điểm tinh không lấp lóe, vô biên vô hạn, thâm thúy vô ngần, giống như còn đang hút sự chú ý của mọi người.
Tác dụng phóng đại lỗ hổng tinh thần của Nguyên Tâm Thần chủng quả nhiên đáng sợ!
Chỉ cần một ánh mắt, là có thể để cho người ta rơi vào trong sự sợ hãi không muốn nhìn thấy nhất ở sâu trong nội tâm.
Chỉ cần là người thì đều có nỗi sợ hãi trong lòng.
Chỉ cần có sợ hãi, vậy sẽ bị Nguyên Tâm Thần chủng chấn nhiếp, loại năng lực này có thể nói là thực sự nghịch thiên.
"Cho ngươi, cho ngươi!"
"Cái gì cũng cho ngươi!"
Bốn vị giám khảo hoảng sợ kêu to, thân thể bay nhảy.
Nếu như Dương Phóng trực tiếp giết chết bọn họ hoặc là dùng những thứ khác uy hiếp bọn họ, bọn họ còn sẽ không sợ hãi.
Nhưng loại luân hồi không ngừng này, cảm giác sợ hãi vô biên này, thực sự khiến bọn họ vô cùng thống khổ.
Không muốn tiếp tục trải qua một khắc nào.
Dương Phóng mỉm cười, nhìn về phía Lam Vô Kỳ, nói: "Bệ hạ, có thể rời đi được rồi."
Hắn xoay người lại, khí chất sâu thẳm, bóng lưng cao lớn, bước từng bước một về phía bên ngoài.
Càng để cho người ta nhìn không ra nông sâu.
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận