Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 217: Trốn được sao?

Lực lượng khủng bố và dày đặc không ngừng hò hét lên trong căn phòng chật hẹp, dập tắt cả ánh nến, chấn vỡ cả cái bàn, kinh khủng giống như là gió lốc được hình thành từ đao kiếm cuốn tới, rung chuyển bức tường xung quanh, xuất hiện đầy vết rạn nứt.
Đến cuối cùng thì cái gì cũng không nhìn thấy được.
Tuy nhiên càng không nhìn thấy được gì thì đối với Dương Phóng mà nói lại chẳng khác gì sân nhà.
Hơn nữa tu vi của Dương Phóng gần đây càng là đã có đột phá lần nữa!
Ầm!
Khí tức khủng bố của Thất phẩm đỉnh phong bộc phát ra từ trên người của hắn, âm Ảnh Thân pháp được thi triển ra càng yêu dị hơn, ở trong gian phòng tối tăm mù mịt này, giống như là hoàn toàn dung hợp làm một thể với bóng tối, giống như trước rồi sau, chợt trái đột nhiên phải, thần bí khó lường, không thể đoán trước.
Không chỉ có như thế.
Ở ngay vào giây phút hắn quyết định động phủ sớm đã dùng Huyền Vũ Chân công khóa kín lỗ chân lông, hơi thở cũng được nhịn lại, kịch độc Túy Hồn hương quỷ dị lập tức tràn đầy trong cả cái gian phòng này.
Phốc phốc phốc phốc!
Ánh kiếm nhảy vọt, giống như một con linh xà ẩn nấp ở trong bóng tối.
Tốc độ vô cùng đáng sợ, góc độ lại tai quái xảo trá.
Ngoại trừ ba tên Đường chủ và Đàm quản sự có thể miễn cưỡng ngăn cản ra, những thành viên cốt cán khác của Thiên Long bang quả thực chính là bia sống, từ vừa mới xông tới đã liên tiếp bị trúng kiếm phát ra tiếng kêu thảm.
Sáu bảy tên thành viên cốt cán, trong máy mắt tất cả đều chết thảm.
Ba vị đường chủ còn lại cùng với Đàm quản sự trên người cũng lần lượt bị trúng kiếm, xuất hiện thương thế.
Đặc biệt là Đàm quản sự.
Trên người đã bị trúng ba kiếm liên tiếp.
Nếu như không phải có ba vị Đường chủ liều mạng lao về phía trước cứu giúp hắn thì hắn sớm đã chết thảm ở một kiếm trước đó của Dương Phóng rồi.
Cho tới bây giờ, ba vị Đường chủ cũng đã hoàn toàn sợ hãi, lông tơ trên dưới toàn thân tất cả đều dựng thẳng lên, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Dương Phóng, nhanh chóng lao ra khỏi gian phòng này.
Tuy nhiên Dương Phóng như thể hóa thành bóng ma quỷ dị, thật giống như cứ một mực bám chặt vào trên thân thể của bọn họ vậy, để bọn họ căn bản không cách nào trốn tránh, không cách nào trốn tránh thì đành phải liên tục tấn công về phía trước.
Một khi bọn họ dám quay người lao ra ngoài thì chắc chắn đằng sau sẽ trúng kiếm!
"Bằng hữu từ từ, từ từ, có chuyện từ từ hẵng nói ..."
Viên Khiếu Thiên kinh hoảng kêu to.
Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy ở trong gian phòng này khắp nơi đều là ánh kiếm quỷ dị.
Hắn đã hoàn toàn không nắm bắt được tung tích của Dương Phóng, Bá Vương đao pháp chỉ có thể vung vẩy thành một vòng tròn dùng để bảo vệ tính mạng một cách vội vàng.
Ba người khác tất cả cũng đều là như thế, đều là vô cùng sợ hãi.
Gia hỏa này!
Làm sao lại khủng bố như thế!
Trước đó hắn che giấu thực lực sao?
"Dương phó quản sự, từ từ đã, từ từ, có chuyện gì từ từ ..."
Hồ Mãnh cũng vội vàng mở miệng.
Phốc phốc phốc!
A!
Mặc cho Hồ Mãnh vung chưởng đến cực hạn, một mực ngăn cản quanh người, nhưng vẫn là quá chậm và không ăn thua, ở dưới kiếm pháp của Dương Phóng, quanh người hắn xuất hiên trăm cái sơ hở, cộng thêm tu vi của hắn khó khăn lắm mới bước vào Thất phẩm trung kỳ, nội lực căn bản kếm hơn so với Dương Phóng.
Cho nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trên người hắn đã trúng tới bảy tám kiếm, máu tươi bắn tung tóe phát ra tiếng kêu đau liên tục.
Mà trong quá trình này, Đàm quản sự cùng với hai người khác, tất cả đều liều mạng công về phía Dương Phóng, muốn cứu Hồ Mãnh ra.
Chỉ là bọn họ ngay cả thân hình Dương Phóng ở đâu cũng không nắm bắt được thì cứu người như thế nào?
Chỉ có thể liên tục nghe tiếng kêu đau của Hồ Mãnh, nghe thấy tiếng máu bắn phụt ra.
"Dương phó quản sự, tha mạng cho ta ..."
Hồ Mãnh hoảng sợ kêu to, như là đặt mình vào trong vòng xoáy tử thần đáng sợ.
Phốc phốc!
Một nhát kiếm giống như thiểm điện, xuyên thấu qua không khí, trong nháy mắt đâm xuyên qua miệng của hắn, đâm ra phía đằng sau não, đâm ra ngoài.
Phốc!
Hồ Mãnh đầu óc mơ hồ, mang theo sự sợ hãi vô tận, hoàn cảnh trước mắt đã đen thì bây giờ càng dần đen hơn nữa, trong đầu hoàn toàn mất đi ý thức.
Ngay cả thi thể cũng bị Dương Phóng đá một cước đá bay ra ngoài.
Đàm quản sự vô cùng hoảng sợ, cũng không dám tiếp tục xuất thủ nữa mà là kinh hô một tiếng, quay người là trốn.
Còn lại Viên Khiếu Thiên, Triệu Nhị Nương cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, liều lĩnh phóng ra ngoài.
Hồ Mãnh chết rồi?
Gia hỏa này giết chết Hồ Mãnh rồi!
Dương Phóng thì nở ra nụ cười mỉa mai.
Trốn?
Trốn được sao?
Phù phù!
Đàm quản sự gần như ở vào lúc vừa mới tung người nhảy lên thì đột nhiên hai mắt tối sầm lại, thân thể vô lực, lập tức hung hăng rơi đập xuống đất, khuôn mặt biến thành màu đen, thân thể run rẩy, trong mồm bắt đầu xuất hiện tình huống sủi bọt mép, toàn thân trên dưới xuất hiện vô số mạch máu lít nha lít nhít, rất nhiều huyết quản đều đã bắt đầu nát rữa.
Ngay tiếp sau đó chính là Viên Khiếu Thiên, Triệu Nhị Nương, tất cả cũng đều như thế, phát ra tiếng kêu thảm, bịch bịch một cái ngã nhào xuống đất, thân thể co quắp ngay tại chỗ, run rẩy đến kịch liệt, sắc mặt tím tái, vô cùng thống khổ.
"Độc. . . Ngươi. . . Ngươi hạ độc. . ."
Giọng điệu của Viên Khiếu Thiên nghe rất khó khăn, vô cùng hoảng sợ.
Thân thể của bọn họ vừa mới nhảy dựng lên thì lại ngã nhào xuống đất.
Ngay cả Dương Phóng hạ độc vào lúc nào cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận