Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 139: Tổ chức thần bí, số 0

Tên thành viên trong nhóm trước đó mở miệng nói, "Tính cách của Hành Giả Võ Tòng rõ ràng là lỗ mãng, hai cái trường đao trong tay hắn trực tiếp giết người như thể mất hết tính người, còn Thông Thiên giáo chủ thì nhẹ nhàng hơn nhiều, nhiều nhất từ đằng sau âm thầm cho ngươi một nhát kiếm, cam đoan không để cho ngươi xuất hiện bất kỳ tâm lý sợ hãi nào!"
"Đúng vậy, chính là như vậy!"
"Không thể nào là cùng một người được."
Mọi người thi nhau mở miệng.
Trình Thiên Dã và lão Ngô đưa mắt nhìn nhau.
Không phải cùng một người!
Thì như vậy có khả năng rất lớn là ra từ cùng một tổ chức?
Đây là cái tổ chức gì?
Tại sao một chút thông tin chính thức của bọn họ còn chưa lấy được?
"Mọi người, vậy các ngươi biết làm sao có thể liên hệ được Hành Giả Võ Tòng và Thông Thiên giáo chủ không?"
Lão Ngô đột nhiên mở miệng hỏi.
"Không biết, hai người này đều rất thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi a."
"Nghe sự phân tích của Quách Thiên Khiếu thì hai người này chắc chắn đều đã rời khỏi nơi định cư rồi, bởi vì bọn họ giết nhiều người ở nơi định cư như vậy, nếu như không rời khỏi nhanh, sớm muộn gì cũng sẽ bị thế lực lớn của Bạch Lạc thành đuổi tới, không thể tiếp tục ở lại!"
"Đúng vậy, hai người này nói không chừng đều đã tiến về Bạch Lạc thành rồi!"
. . .
Tiến về Bạch Lạc thành!
Trong lòng Trình Thiên Dã và lão Ngô đều sôi trào mãnh liệt.
Nếu như đối phương thật đi tới Bạch Lạc thành, vậy bọn họ có lẽ có thể nếm thử việc liên hệ đến hai người này ở Bạch Lạc thành.
"Ta vốn cho rằng Thông Thiên giáo chủ chỉ là một thân một mình, không nghĩ tới hắn lại đến từ một tổ chức thần bí, vì để gọi cái tổ chức thần bí này, chúng ta cần phải đặt cho cái tổ chức này một cái mật danh mới được."
Trình Thiên Dã ngưng giọng nói.
"Đúng vậy, đối với một tổ chức nằm ngoài tầm kiểm soát của quốc gia mà nói, không có mật danh là tuyệt đối không được."
Lão Ngô cũng trầm giọng nói.
Càng quan trọng hơn chính là, những gì bọn họ hiểu về tổ chức này là bằng 0.
Có thể làm xáo trộn trật tự xã hội hay không?
Có thể cố tình tạo ra tình trạng bất ổn hay không?
Có thể bị ảnh hưởng bởi các thế lực bên ngoài và gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia hay không?
Đây là những mối đe dọa tiềm ẩn!
"X có nghĩa là ẩn số trong toán học, một tổ chức như vậy, đến nay chúng ta đều chưa có thông tin gì, cho nên, hãy coi tổ chức đó là một ẩn số và gọi là X? Mọi người thấy sao?"
Trình Thiên Dã nói.
Mọi người thi nhau nhíu mày.
"X? Tiếng anh?"
"Không tốt lắm, này làm sao có thể sử dụng tiếng anh để thay thế đây, tốt xấu gì cũng là người của chúng ta, dùng văn tự của chính chúng ta sẽ tốt hơn nhiều, ví dụ như Ngọc Hư cung, Tử Tiêu cung ..."
"Đúng rồi!"
. . .
Trình Thiên Dã không khỏi khẽ lắc đầu.
Ngọc Hư cung, Tử Tiêu cung, những cái tên như vậy quá trống rỗng và quá lớn.
Để cho người ta nghe sẽ có loại cảm giác khó chịu!
Với cả, nào có nhà nước nào lại kích động tham vọng của người khác.
"Trình đội trưởng, hay là dùng số 0 để thay thế cho tên thế lực của bọn họ, ngươi cảm thấy thế nào? Số 0 cũng có nghĩa là không biết, và hiểu biết của chúng ta về tổ chức này cũng là con số không."
Lão Ngô ở bên cạnh nhịn không được nói.
"Số 0?"
Trình Thiên Dã hơi trầm ngâm.
Cái mật danh này thắng ở ngắn gọn, thuận tiện, và số 0 này tốt hơn nhiều so với Ngọc Hư cung, Tử Tiêu cung không đáng tin cậy.
"Được rồi, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ sử dụng số 0 để thay thế thế lực có thể tồn tại đằng sau Thông Thiên giáo chủ, cho đến nay, các thành viên đã biết chính là Hành Giả Võ Tòng và Thông Thiên giáo chủ, hy vọng sẽ không còn thành viên nào khác trong tương lai..."
Trình Thiên Dã nói.
Một tổ chức lớn bí ẩn nằm ngoài tầm kiểm soát của quốc gia, nếu có quá nhiều người, đó chắc chắn sẽ là một nhân tố không ổn định.
Khi đó, áp lực từ phía trên đối với hắn sẽ càng lớn hơn.
Dương Phóng ngồi ở trong đám người, mặt cứ nghệt ra.
Số 0?
Này cũng có thể nghĩ ra được?
"Được rồi, danh hiệu Hành Giả Võ Tòng này từ nay cũng nên biến mất ..."
Hắn đang tự nhủ với mình.
Bây giờ mọi người đều biết rằng Hành Giả Võ Tòng đã giành được Thần chủng.
Như vậy hắn tự nhiên không có khả năng lại đi sử dụng cái danh hiệu này một lần nữa.
"Mọi người, ta vừa mới được nghe nói qua về tình huống trong nơi định cư từ chỗ Viên Khải, có thể nói là vô cùng nghiêm trọng, lương thực khan hiếm, tài nguyên khan hiếm, lại thêm mùa đông rét đậm đã tới, ngoài ra còn có Tà Linh quấy phá, về sau nơi định cư này chắc chắn sẽ không thích hợp để ở nữa, các ngươi đều có tính toán gì, nghĩ ra chưa?"
Trình Thiên Dã nhìn về phía mọi người.
Tất cả mọi người đều cau mày suy nghĩ.
Đúng a!
Hai người Quách Thiên Khiếu đã chết cả rồi, chỉ dựa vào bọn họ thì chắc chắn sẽ không thể kiểm soát được nơi định cư này.
Hiện tại còn thiếu lương thực và tài nguyên, nếu như còn tiếp tục ở lại đây nữa vậy chắc chắn sẽ chỉ còn một con đường chết.
Trình Thiên Dã nhìn thấy thần sắc của mọi người, không thể không than nhẹ một tiếng, nói: "Di chuyển đi, chỉ có di chuyển mới là con đường sống duy nhất của các ngươi, nếu như cứ ở lại nơi định cư này thì các ngươi ngay cả việc sống sót qua mùa đông này hay không thì cũng khó nói!"
"Di chuyển?"
"Thế nhưng là chúng ta nên di chuyển tới đâu?"
"Đúng vậy a, Trình đội trưởng, chung quanh rừng rậm cực kỳ nguy hiểm, không chỉ có dã thú quấy phá, còn có các loại Tà Linh, hơn nữa chúng ta bây giờ còn đắc tội Vạn Phúc thương hội, Thanh Mộc bang, chỉ sợ bọn họ sẽ không chấp nhận chúng ta!"
Ngay lập tức đám người tất cả đều luống cuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận