Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 892 - Độc công



Chương 892 - Độc công




"Vội cái gì, ngươi không cảm thấy chặn ở nơi này là một chuyện rất vui sao?"
Người đàn ông cầm đầu mái tóc dài màu vàng óng đột nhiên cười nói.
"Chặn ở nơi này?"
Hai người bên cạnh đều lộ ra vẻ kinh dị.
"Không sai!"
Người đàn ông tóc vàng lạnh giọng trả lời.
Nếu như có cao thủ Thiên Long vực ở đây, vậy chắc chắn sẽ kinh ngạc mà nhận ra người này.
Người này ở bên trong Thiên Long vực cũng có danh tiếng, tên là Ngạ Lang, đã đắc tội rất nhiều thế lực, là một tồn tại đáng sợ làm cho người ta cực kỳ đau đầu.
Bởi vì thiên phú võ đạo của hắn vô cùng xuất chúng, ở vào thời điểm hắn sáu tuổi được Thiên Linh tháp thu nhận, chỉ là người này có tính cách cực đoan, vô cùng bạo ngược, không chịu nổi các loại phép tắc của Thiên Linh tháp, ở vào năm 31 tuổi, dưới cơn nóng giận mà giết chết lão sư, liên tiếp giết ba cao thủ Thánh Linh cảnh của Thiên Linh tháp, võ công đại thành, lập tức rời khỏi Thiên Linh tháp.
Sau đó, tại Thiên Long vực hắn lại gây ra đủ loại chuyện lớn, gây ra rất nhiều vụ án giết người, bị các thế lực cùng nhau truy nhã.
Trong vài năm qua, hắn không chỉ cướp được lượng lớn tài phú ở Thiên Long vực, càng là thành lập nên thế lực không nhỏ.
Lần này!
Người này vậy mà lại xuất hiện ở đây!
"Đáng tiếc không gặp được Thánh Phạn Thiên, bằng không có thể giao thủ một trận với hắn thì cũng là chuyện rất tốt."
Ngạ Lang người đàn ông tóc vàng mở miệng cười nói.
Trong mắt hắn tràn đầy chiến ý, ánh mắt liếc nhìn mọi hướng xung quanh.
Dường như có một loại cảm giác xâm nhập mãnh liệt đối với tất cả mọi người.
Đột nhiên!
Tròng mắt của hắn hơi co rụt lại, lập tức nhìn về phía nơi xa, rơi vào trên người lão tăng mày trắng kia.
"Phổ Nhân thần tăng của Chuyển Luân tự!"
"Cái gì?"
Người bên cạnh giật nảy cả mình, nhanh chóng nhìn sang.
Sưu!
Thân thể Ngạ Lang trong nháy mắt lao ra ngoài, trực tiếp rời khỏi lưng ngựa, giống như dịch chuyển tức thời, trong khoảnh khắc biến mất ở nơi này.
Một bên khác.
Lão tăng mày trắng vừa mới bước đi thì sinh ra cảm ứng, đột nhiên quay đầu quan sát.
···
Bên trong vùng tuyết.
Xe ngựa di chuyển về phía trước, chỗ sâu chỗ nông.
Khoảng hai mươi phút trôi qua.
Xe ngựa của Dương Phóng và những người khác cuối cùng mới đến nơi đây.
Chỉ có điều, trong xe ngựa, Liễu Tiên Quyền và Liễu Vân, tất cả đều giật nảy cả mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía đám mây đen nghịt ở trước mặt.
Mây đen dày đặc vô biên vô tận, vắt ngang trên đỉnh đầu, giống như một tấm chăn thật dày, khiến cho cả vùng đất như biến thành một mảnh đen kịt.
Chỉ đưa mắt nhìn qua thôi cũng đủ khiến cho người ta phải run sợ.
"Cha, đó là cái gì?"
"Câm miệng!"
Liễu Tiên Quyền quát mắng một tiếng, ngưng giọng nói: "Thật đáng sợ, nó có thể liên quan đến quan tài máu lao ra khỏi Khư Thần cung, đi nhanh, chúng ta hãy nhanh chóng đi qua!"
Hắn nhô đầu ra, quay đầu đầu về phía Dương Phóng rồi lên tiếng.
Mấy chiếc xe ngựa lập tức di chuyển, tiến về con đường phía trước mọi người đi qua.
Sắc mặt Dương Phóng ngưng trọng, cũng cẩn thận nhìn về phía đám mây đen vắt ngang trên không trung.
Một lát sau, sinh ra cảm ứng, lại nhìn về phía một phương hướng khác.
Chỉ thấy cách bọn họ không xa, giờ phút này đang xảy ra một trận chiến đấu cực kỳ kịch liệt, hai bóng người nhanh như thiểm điện, đang gia thủ va chạm không ngừng.
Lực lượng lĩnh vực vô hình đan xen vào nhau, nhấc lên bông tuyết vô tận.
Thân thể hai người dao động qua lại bên trong lĩnh vực, nhanh như thiểm điện.
Tất cả đều không thể nắm bắt được.
"Độc công!"
Dương Phóng ngưng trọng.
Hai người giao thủ, một người là lão tăng mày trắng, dùng chính là công pháp Phật môn cao thâm, mang theo một cỗ lực lượng nhẹ nhàng ôn hòa.
Người còn lại là một người đàn ông trung niên với mái tóc dài vàng óng, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt cuồng dã, công kích đánh ra đều ẩn chứa kịch độc nồng đậm, thậm chí ngay cả bên trong lĩnh vực cũng ẩn chứa lực lượng kịch độc.
Không tệ!
Không cần biết là lão tăng mày trắng, hay là người đàn ông trung niên tóc vàng óng kia, thế mà đều nắm giữ lực lượng lĩnh vực đáng sợ.
Ở một nơi nho nhỏ như thế này, thế mà có thể gặp được hai vị cao thủ như thế này!
Đột nhiên!
Ánh mắt Dương Phóng quét qua, lại phát hiện tung tích của mấy người quen.
Ở một hướng khác của lão tăng mày trắng, đột nhiên có mấy tiểu sa di đứng ở đó, ngoài ra còn có Trình Thiên Dã, Nhậm Quân, Từ Khai và những người khác ở đó.
"Bọn họ là đi cùng với lão tăng lông mày trắng?"
Dương Phóng phản ứng lại.
Vào thời điểm ở tiêu trấn đêm đó, chính mình thuận tay cứu mấy người Nhậm Quân, quả thực có cảm nhận được một cỗ lực lượng nhẹ nhàng ôn hòa đang lao về phía bọn họ.
Hiện tại xem ra, chắc là lão tăng mày trắng này.
Chiến đấu đến lúc này, đột nhiên, người đàn ông trung niên tóc vàng kia di hình hoán ảnh, giống như thiểm điện, lập tức bắt lấy mấy người bình thường trong đám người, coi thân thể của bọn họ xem như ám khí, nhanh chóng ném về phía chỗ lão tăng.
Lão tăng đột nhiên biến sắc, vội vàng sử dụng lực lượng lĩnh vực nhanh chóng hóa giải.
Chỉ có điều!
Người đàn ông trung niên tóc vàng óng ra tay cực nhanh, tiếp tục chộp về phía người bình thường, liên tục ném về phía lão tăng.
Phàm là người bình thường nào bị hắn tóm lấy, tất cả đều là một mặt đen nhánh, làn da hư thối, máu tươi chảy xuối, gần như chết thảm ngay lập tức.
Hắn tu luyện rõ ràng là một loại độc công cực kỳ đáng sợ!
"Hèn hạ!"
Lão tăng mày trắng hét lên.
Mặc dù hắn không sợ kịch độc, nhưng hành vi đối phương cứ liên tục bắt lấy người thường, xem người thường làm vũ khí để trong lòng hắn phát lạnh.
P/S: Ta thích nào ... chương 2.



Bạn cần đăng nhập để bình luận