Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 31: Chỉ có thể đi tìm người để vay tiền a ...

Cũng không biết đã trải qua bao lâu.
Cuối cùng, loại cảm giác khó chịu đó bắt đầu dần dần biến mất.
Có những chùm ánh sáng chói lòa trước mắt Dương Phóng, cho đến khi ý thức của hắn cũng bắt đầu hồi phục lại.
Hắn đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, thở hổn hà hổn hển và nhìn vào trong gian phòng.
Đã trở về!
Thời gian xuyên không qua thế giới bên kia trong lần này là quá lâu.
Lâu đến nỗi để hắn có loại cảm giác sợ hãi.
Bởi vì hắn sợ bản thân mình sẽ không trở về được nữa.
Vào lúc này, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này, nước mắt hắn đột nhiên trào ra.
Dương Phóng lấy điện thoại di động ra và ngay lập tức kiểm tra thời gian.
08 giờ 25 phút tối.
Vẫn giống như trước đó, vẫn là chỉ trôi qua một giờ đồng hồ.
Dương Phóng sờ lên bụng.
Mặc dù trước đó vừa ăn cơm ở thế giới bên kia xong, nhưng giờ phút này hắn vẫn muốn ăn thêm một bữa nữa.
Không vì cái gì khác, chỉ là muốn hung hăng ăn một bữa thịt.
"Không, ta muốn ăn hải sản!"
Dương Phóng thầm nghĩ.
Sau khi trải qua cơn khủng hoảng nguy cơ vừa rồi, không có một bữa ăn hải sản là không cách nào xoa dịu tâm hồn của hắn.
Dương Phóng lập tức đứng dậy khỏi giường, rửa mặt, tỉnh táo một chút rồi sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đinh!"
Đột nhiên, một tin nhắn đột nhiên được gửi tới điện thoại.
Dương Phóng cầm điện thoại lên kiểm tra, rõ ràng là tin nhắn được gửi tới từ Giang Nam Khách.
"Huynh đệ, ngươi trở về chưa? Làm phiền ngươi kết toán số dư một chút, tổng cộng là 12 vạn, cảm ơn hân hạnh đã chiếu cố!"
Đằng sau còn bổ sung thêm một cái icon khuôn mặt mỉm cười.
Khóe miệng Dương Phóng lập tức co giật.
12 vạn!
Hắn cảm nhận được trong quả tim của mình cũng đang chảy máu.
Ở tại thế giới bên kia cái nghèo ập đến thì cũng thôi đi, nhưng thế giới hiện thực vẫn là nghèo.
Trường hợp này đến đâu để nói rõ lý lẽ đây.
Tuy nhiên hắn còn chưa tới mức phải trốn nợ.
Ở thế giới kia hắn đã đắc tội Tam Hà bang, nếu như lại đắc tội thêm Vạn Phúc thương hội nữa vậy thì xem như là phiền phức lắm.
Dương Phóng cắn răng một cái, lập tức chuyển 12 vạn số dư còn lại trong thẻ ngân hàng sang cho đối phương.
Cho đến lúc này, số dư còn lại của hắn chỉ còn thừa lại 3500 đồng cuối cùng.
"Đã nhận được!"
Bên phía đối phương chẳng mấy chốc đã nhắn tin trả lời, tiếp tục hỏi, "Đúng rồi, chuyện đổi việc ngươi còn muốn đổi nữa không? Tám vạn đồng là được rồi!"
Dương Phóng lập tức rơi vào trong suy tư.
Nên đổi hay không đây?
Một lát sau, hắn đột nhiên trả lời, "Ngươi có nhận bạc hay không, trả cho ngươi tám lượng bạc có được hay không?"
"Thật xin lỗi, ta chỉ nhận lấy tiền đồng."
Bên Giang Nam Khách gửi tin nhắn trả lời, "Bạc và văn tiền (đồng) ở bên kia, ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ta chỉ muốn tiền đồng của thế giới hiện thực thôi!"
Dương Phóng lập tức hiểu được.
Đối phương là con nhà giàu ở thế giới bên kia, căn bản không quan tâm tới bạc.
Nhưng ở thế giới hiện thực này đối phương cũng không phải là con nhà giàu, cho nên đối với tiền trong hiện thực mới lộ ra vẻ rất quan tâm tới.
"Được rồi, sau đó ta sẽ chuyển cho ngươi!"
Dương Phóng trả lời.
Hắn suy nghĩ cẩn thận, vẫn là nhanh chóng thay đổi một công việc khác.
Mặc dù trên người của hắn bây giờ còn thừa khoản tiền lớn lên tới 81 lượng bạc, nhưng cũng phải tiêu xài, 81 lượng bạc cho ăn no vỡ bụng cũng chỉ có thể mua được 13 bình Dưỡng Khí đan, tới lúc đó hắn còn phải đi tìm việc làm.
Còn có một điểm chính nửa là, đổi công việc mới cũng sẽ tìm được cho mình một chỗ dựa.
Như vậy lúc Tam Hà bang điều tra tới cũng không tới mức quá bị động.
"Được rồi!"
Bên phía Giang Nam Khách lại gửi tin nhắn trả lời, cộng thêm một cái icon mặt mỉm cười.
Trong lòng Dương Phóng cảm thấy bất đắc dĩ.
Số dư trong thẻ ngân hàng của hắn hiện tại chỉ còn thừa 3500 đồng.
Chỉ có thể đi tìm người để vay tiền a ...
. . .
"A, ngươi muốn vay tiền sao? Thật đúng là không khéo, ta mới cải tạo lại nơi ở của mình vào mấy ngày trước, một lần đã tiêu tốn tới hai mươi mấy vạn đồng, ta bây giờ vẫn còn nợ người ta bảy tám vạn đồng đây, ai, ngươi không nói sớm a, nếu như ngươi nói sớm thì cho dù ta không cải tạo nhà cũng chắc chắn phải cho ngươi mượn mấy vạn đồng mà sử dụng, đúng rồi, ngươi vay tiền để làm cái gì, là trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao ..."
Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên cần dùng tiền, ta lại tìm những người khác vay xem sao."
Dương Phóng gạt ra nụ cười, nói câu trả lời.
Hắn cúp điện thoại, trong lòng suy nghĩ.
Một lát sau, hắn lại gọi một cú điện thoại nữa, đồng dạng là một người bạn cùng phòng thời đại học.
Trong thời gian hắn đi học đại học thì trong phòng có tổng cộng bốn người, quan hệ tới vô cùng mật thiết, thường xuyên rủ nhau ra ngoài ăn cùng một bữa cơm, các loại vật phẩm trên cơ bản đều là dùng chung, chưa bao giờ quan tâm đến tiền bạc.
"Alo, tiểu Phóng, có chuyện gì vậy?"
Điện thoại bấm nghe rất nhanh, bên kia truyền tới giọng nói hào phóng của một người đàn ông.
"Vương Bác, ngươi đang làm gì đó?"
Dương Phóng hỏi.
"Giờ này thì còn có thể làm gì nữa a, đang ở bên ngoài chơi a, tiểu tử ngươi làm sao lại gọi điện thoại cho ta vậy?"
Tiếng cười của người đàn ông bên kia tiếp tục vang lên.
Kèm theo đó là từng tiếng động sống động của âm nhạc.
"Vương Bác, ta gần nhất có chút việc phải làm, ngươi có thể cho ta mượn mấy vạn đồng tiền để giải quyết chuyện khẩn cấp trước hay không, chờ ta nhận được lương thì ta sẽ trả lại cho ngươi!"
Dương Phóng hỏi.
"Vay tiền sao? Ngươi muốn vay bao nhiêu?"
Đầu điện thoại bên kia hỏi.
"Ba vạn có được không?"
Dương Phóng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận