Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 280: Tại hạ đắc tội rồi!

Khoảng một lúc lâu sau.
Thẳng tới bốn phương tám hướng không còn bất kỳ tiếng động nào.
Dương Phóng mới chậm rãi nhảy ra khỏi ngôi nhà đổ nát.
Hắn cõng theo thân thể Trần Thi Nghiên, như có điều suy nghĩ, chạy về phía nơi xa.
Thượng Quan Vô Cực chết rồi. . .
Đường đường là cường giả Thập phẩm thế mà lại cứ chết như vậy.
"Lần này thì nguy rồi, từ giờ trở đi, tất cả mọi người sẽ trở thành nô lệ và phải tín ngưỡng Tà Linh ..."
Dương Phóng trong lòng cuộn trào mãnh liệt.
Bản thân mình có thể tránh được không?
Rất rõ ràng, là chuyện không thể nào.
Chẳng lẽ mình lại muốn chạy?
Vẻ mặt Dương Phóng trở nên khó coi, một đường đi xa.
Sau khi xuyên qua mấy con hẻm nhỏ.
Bỗng nhiên, bước chân hắn dừng lại, nghi ngờ không thôi, không xác định, đột nhiên nhìn về phía một con hẻm ở bên phải.
Tại nơi dó, có một bóng người vô cùng khôi ngô, lảo đà lảo đảo, từ đằng xa đi tới, hai tay vịn tường, toàn thân trên dưới trần ngập máu tươi nồng đậm, còn có từng giọt nước rơi xuống từ trên người của hắn, tiếng bước chân cực kỳ nặng nề.
"Cứu. . . Cứu ta. . ."
Bóng người dường như đã phát hiện ra Dương Phóng, vươn một lòng bàn tay rộng ra.
Giọng điệu khó khăn.
Phù phù!
Hắn lập tức ngã nhào xuống đất, không động đậy.
Dương Phóng đột nhiên kinh hãi trong lòng.
Thượng Quan Vô Cực!
Mạng thật là lớn!
Hắn cũng không có lập tức đi tới, mà là yên lặng quan sát từ xa.
Bỗng nhiên, chân hắn đá một cái, một viên đá vụn bay ra, chuẩn xác không sai bay vào trên trán của Thượng Quan Vô Cực phát ra một tiếng bộp.
Thượng Quan Vô Cực vẫn không động đậy.
"Xem ra là thật sự không ổn!"
Sau khi đấu tranh tư tưởng, Dương Phóng vẫn là nhanh chóng tới gần.
Chỉ thấy Thượng Quan Vô Cực toàn thân trên dưới thương thế nghiêm trọng, mặt úp xuống, dưới thân có một vũng lớn vết máu lan tràn ra.
Phía sau trái tim còn có mấy cái khe hở cực lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng nội tạng bên trong bị nát tan.
Dương Phóng cau mày lại, vẫn là nhấc thân thể to lớn của Thượng Quan Vô Cực lên, nhanh chóng rời đi.
Trên dọc đường rời đi, hắn nhanh chóng tung thuốc bột ra xóa đi hết mọi dấu vết.
. . .
Nửa canh giờ sau.
Ở một nơi ở khác của Dương Phóng.
Hắn ta để Trần Thi Nghiên vào trong một góc, chính mình thì mò thân thể của Thượng Quan Vô Cực.
Không thể không nói, thân thể Thượng Quan Vô Cực cực kỳ khôi ngô.
Cánh tay, cơ ngực, tất cả đều vô cùng to lớn.
Mặc dù đã mất đi ý thức, nhưng cơ bắp trên người vẫn cứng như sắt đá.
"Đáng tiếc bảo vật đều không còn, hơn nữa gia hỏa này còn bị thương quá nặng..."
"Tim, gan, ruột tất cả đều nát ... chất kịch độc đã ngấm vào máu ... bản thân thì không đủ sức để xoay chuyển cả đất trời ..."
Loại thương thế này vượt qua khỏi phạm trù của y học.
Dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng vô dụng.
Trái tim là cội nguồn của sức mạnh, một khi trái tim vỡ ra, máu sẽ ngừng chảy, cho dù có chân khí chống đỡ thì cũng không thể chống đỡ được bao nhiêu thời gian.
Tuy rằng Huyền Y kinh nói rằng có thể cưỡng ép tất cả người sắp chết kéo dài tính mạng được thêm ba ngày.
Nhưng Huyền Y kinh, hắn còn chưa nghĩ tới việc đi lĩnh hội.
Xem như đi lĩnh hội thì một người ngay cả tim cũng hỏng rồi thì làm sao có thể kéo dài được tính mạng tới ba ngày đây?
"Khụ khụ. . ."
Bỗng nhiên, Thượng Quan Vô Cực phát ra tiếng ho khan kịch liệt, một đôi mắt chậm rãi mở ra.
Dương Phóng theo bản năng nhanh chóng lùi lại, hai mắt như điện, nâng cao tinh thần đề phòng cảnh giác.
Mặc dù Thượng Quan Vô Cực sắp chết rồi, nhưng dù sao cũng có tu vi Thập phẩm, nhỡ đâu động thủ một phát thì cũng không phải chuyện đùa.
"Ngươi. . . Đã cứu ta. . ."
Thượng Quan Vô Cực nói với giọng khàn khàn.
"Thượng quan Tổng binh nói đùa, tại hạ nào có bản lĩnh cứu ngươi, ta chỉ là thuận tay nhặt được mà thôi!"
Dương Phóng nhìn chằm chằm vào hắn, mở miệng nói.
"Được."
Thượng Quan Vô Cực nói khó khăn, nói: "Khụ khụ ... ít ra không có để cho ta chết ở trong tay đám tạp toái kia, chàng trai, ta nói mấy chuyện ngươi phải nhớ kỹ ..."
Hắn thở hổn hển, "Thứ nhất, người đứng đầu của các môn phái lớn và các gia tộc lớn trong thành đã bị khống chế toàn bộ rồi, Bạch Lạc thành đã hoàn toàn biến thành nởi tín ngưỡng của tổ chức Tà Đạo; Thứ hai, Sư Linh Vận của Tổng Binh phủ là Đà chủ Phâm đà của tổ chức Tà Đạo, khụ khụ ... nàng ta ẩn mình ở bên cạnh ta nhiều năm, rất biết cách điều khiển lòng người, bọn họ đã phong tỏa Bạch Lạc thành, ngày mai sẽ xây dựng đại trận trong thành; Thứ ba ... bên dưới Tổng Binh phủ ẩn giấu đi một viên Thần chủng, nếu như ngươi có bản lĩnh thì đi tìm đi ..."
Hắn thở dốc kịch liệt mấy lần, thuận tay từ cổ của mình giật xuống một khối ngọc thạch rồi ném cho Dương Phóng.
"Ngọc này là truyền thừa công pháp Kim Thân quyết, là công pháp ta tu luyện, ngươi cầm lấy đi!"
Dương Phóng nhận lấy khối ngọc thạch kia, con mắt chớp động.
"Truyền thừa công pháp?"
"Đúng vậy, bên trong có tinh thần lạc ấn, dán vào mi tâm là có thể tu hành, hơn xa tất cả công pháp trong thành."
Thượng Quan Vô Cực nói với giọng điệu khó khăn, đột nhiên phát ra tiếng kêu rên, nói: "Bây giờ thì cho ta một chưởng!"
Trên người hắn trúng kịch độc, máu trong người giống như bị thiêu đốt.
Cứ sống lâu thêm một giây thì là một giây đau đớn thống khổ.
Giờ phút này sau khi đã xác định bản thân mình không rơi vào trong tay của tổ chức Tà Đạo, nên muốn nhanh chóng tìm đến cái chết.
Dương Phóng hơi trầm ngâm, vẫn là dùng sức gật đầu.
"Tại hạ đắc tội rồi!"
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận