Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 730: Chủ các thế lực bị giam lỏng

Mấy người sau lưng hắn đều nhịn không được mà nở ra từng nụ từng nụ cười tươi.
Thống lĩnh của bọn họ thực sự là càng ngày càng biến thái.
Trong lòng những người khác thì lạnh thấu, liên tục lùi lại, mọi ý nghĩ trong đầu giống như bị một chậu nước lạnh giội tắt vậy.
Bọn họ phát hiện, chính mình dường như đã hoàn toàn đánh giá thấp Bàng Vạn Chung.
Vốn tưởng rằng cho dù hắn có nghịch thiên hơn nữa, chỉ cần có nhiều người là chắc chắn có thể giết chết được hắn.
Nhưng từ biểu hiện mới vừa rồi đến xem, bọn họ xem như có nhiều người hơn nữa thì có thể làm được gì?
Người này chẳng lẽ đã tiến vào Thánh Linh đệ nhị thiên thê?
"Đã không có người nào muốn động thủ vậy thì tất cả đều giao lệnh bài gia chủ và lệnh bài chưởng môn ra cho ta đi."
Nụ cười trên mặt Bàng Vạn Chung càng đậm hơn, tiếp tục mở miệng nói.
Mọi người run sợ trong lòng, ở dưới ánh mắt nhìn gần của hắn cũng không dám do dự gì nữa.
Ngô Thông Huyền - Bang chủ Thất Sát bang là người đầu tiên lấy lệnh bài Bang chủ ra, chủ động đưa vào trong tay của Bàng Vạn Chung.
Có hắn làm người đầu tiên, những người còn lại cùng vội vàng hành động.
Vào lúc này, cho dù bọn họ có không cam lòng đi nữa thì cũng đã không dám chậm trễ.
Trong lúc nhất thời, từng tấm lệnh bài không giống nhau toàn bộ rơi vào trong tay của Bàng Vạn Chung.
"Rất tốt."
Trong miệng Bàng Vạn Chung tiếp tục cười to: "Các vị yên tâm đi, gia tộc, môn phái của các ngươi ta sẽ chăm sóc cho thật tốt, cam đoan sẽ không để cho bọn họ mất một cọng lông nào, về phần các vị, trong khoảng thời gian này yên tâm ở lại chỗ này đi, ha ha ha ha ..."
Thân thể khổng lồ vạm vỡ của hắn lập tức quay người rời đi, đi về phía bên ngoài.
Một bóng người nhỏ gầy mặc áo bào xanh lục trong đó nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói ra: "Trong khoảng thời gian này tạm thời ủy khuất các vị, các vị yên tâm, mọi nhu cầu Đô Đốc phủ sẽ thỏa mãn cho các vị."
Sau khi hắn nói xong thì cùng đồng bạn bên cạnh lập tức rời khỏi nơi này.
Chỉ có Thiết Vô Song, lộ ra vẻ mặt vô cùng hoài nghi, ánh mắt nhìn về phía mọi người một lần nữa, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Mọi người sắc mặt khó coi trơ mắt nhìn vào Bàng Vạn Chung hoàn toàn biến mất khỏi nơi này.
Dương Phóng thì không nói một lời, ngồi ở trên một cái ghế, trong đầu vẫn hồi tưởng lại một chưởng mới vừa rồi kia của Bàng Vạn Chung.
...
Thế giới bên ngoài đầy sóng gió.
Một mảnh hỗn loạn.
Ở sau khi chủ của mỗi một thế lực lớn được mời vào Đô Đốc phủ thì sáng ngày hôm sau, Đại Uyên quân, Lục Phiến môn hành động nhanh chóng, mạnh mẽ và kiên quyết, triển khai quét sạch từng cái thế lực vừa và nhỏ ở Bắc vực, tất cả các thế lực vừa và nhỏ đều bị cưỡng chế giải tán.
Chủ của những thế lực này đều được hợp nhất thành quan viên, còn những thế lực đó sau khi bị cướng chế giải tán thì tất cả đều được hợp nhất thành từng quân đội.
Phàm là có bất kỳ thế lực cỡ nhỏ và vừa nào dám can đảm chống lại thì đều sẽ bị bọn họ giết và tiêu diệt ngay lập tức.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Bắc vực hoàn toàn bao trùm trong máu.
Mỗi ngày đều có lượng lớn người phải chết thảm.
Về phần những cao thủ của Thất Sát bang, Hồ gia, Cát n gia thì được Bàng Vạn Chung lập tức sử dụng, mỗi ngày đều điều động bọn họ giống như biến bọn họ thành tay chân miễn phí vậy.
Vừa mới bắt đầu mọi người còn không cảm thấy cái gì, chỉ cảm thấy Bàng Vạn Chung làm việc quá mức bá đạo, có hơi quá phận, nhưng theo thời gian chuyển dời, chẳng mấy chốc cao thủ của những thế lực lớn này dần dần cảm thấy không đúng.
Bởi vì không cần biết là nguy hiểm dạng gì, Bàng Vạn Chung sẽ luôn để cho bọn họ tấn công ở phía trước.
Không cần biết là thổ phỉ hay là yêu thú, đều phải do bọn họ tự mình đối phó.
Chỉ bảy tám ngày ngắn ngủi trôi qua, bọn họ lập tức tổn thất nặng nề.
Bên trong mỗi một thế lực lớn đều có không ít cao thủ Siêu phẩm chết thảm.
Mà ngay cả Siêu phẩm đệ tam quan cũng chết đi khoảng hơn mười người.
Những thế lực lớn này tất cả đều trở nên vô cùng tức giận và uất ức.
Tuy nhiên tất cả cao thủ Thánh Linh cảnh của bọn họ đều bị mời vào bên trong Đô Đốc phủ, bọn họ bây giờ xem như muốn phản kháng lại thì cũng hoàn toàn không phản kháng lại được.
Cộng thêm Bàng Vạn Chung hiện tại nắm giữ lệnh bài chưởng môn và lệnh bài gia chủ của bọn họ, cái này khiến cho bọn họ càng không dám phản kháng lại.
Bởi vì bọn họ hiện tại cũng không biết gia chủ và chưởng môn của mình đến cùng là đang có ý định gì.
Nói theo một cách khác, chưởng môn và gia chủ của bọn họ còn sống nữa hay không thì bọn họ cũng không biết.
Một khi phản kháng lại một cách tùy tiện, chỉ sợ bọn họ sẽ bị giết sạch.
"Bàng Vạn Chung khinh người quá đáng, không chỉ ép Hồ gia chúng ta tiêu diệt những bang phái luôn phụ thuộc chúng ta, hiện tại còn ép chúng ta ra khỏi thành để tiêu diệt thổ phỉ, nhưng bây giờ ngay cả bóng dáng thổ phỉ đâu cũng còn chưa thấy thì chúng ta đã bị yêu thú giết chết hơn mười vị cao thủ, Bàng Vạn Chung đây là đang muốn ép chết toàn bộ chúng ta!"
Một tên trưởng lão của Hồ gia gầm thét lên.
"Nhỏ giọng một chút, đừng có để cho bọn họ nghe được."
Một tên cao thủ của Hồ gia vội vàng nói nhỏ, sắc mặt thay đổi.
"Ta chính là muốn lớn tiếng mắng một tiếng, hiện tại không mắng, chẳng lẽ phải đợi đến sau khi chết sao? Bàng Vạn Chung, ngươi cố ý tính toán chúng ta, Hồ gia ta không phục!"
Vị trưởng lão kia gầm thét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận