Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 718: Người của hoàng thất đây là đang muốn làm cái gì?

"Nghiệt súc!"
Hách Ngọc tức giận, lập tức đập bàn một cái, thân thể nhanh chóng lao ra ngoài.
Tôn Kiến ở một bên mặt mũi tràn đầy sự tức giận.
"Dã Lang bang, thật là oai phong!"
"Xem ra Hoàng đế muốn cải cách không phải là không có đạo lý."
Dương Phóng như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm: "Thế lực bang phái quá lớn, bộ rễ rắc rối phức tạp, sẽ chèn ép rất lớn không gian sinh tồn của người bình thường, cứ như vậy mãi thì cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng nguy hiểm tới sự thống trị của Vương triều, chỉ ở một cái trấn nhỏ thôi mà đã có loại bang phái như vậy, Hoàng đế làm sao không vội cho được!"
Đương nhiên, bè lũ xu nịnh ở bên trong Thất Sát bang chắc chắn càng nhiều hơn!
Nếu như mình là Hoàng đế, chình mình chỉ sợ cũng phải cải cách!
Phanh phanh phanh!
Hách Ngọc ra tay nhanh chóng, đánh tất cả người đàn ông vạm vỡ bay tứ tung ra ngoài, bỏ mạng chết thảm.
Dương Phóng vươn người đứng dậy, để lại mấy văn tiền, quay người rời đi.
···
Giữa trưa ngày hôm sau.
Dương Phóng không tiếp tục ở lại đây lâu thêm nữa mà lập tức rời khỏi Phân đàn ở Đông Lâm trấn.
Chuyện về đạo tặc hái hoa đã được hắn viết rõ ràng vào trên giấy, sau đó sai người đưa về phía tổng bộ.
Dù sao nhiệm vụ mà bang phái giao cho cũng đã hoàn thành, tiếp theo chính là thời gian bản thân hắn được tự do.
Tại thời điểm trước mắt này, tự nhiên phải đi làm những chuyện của mình.
Đó chính là bảo tàng mà nữ tử thần bí kia để lại!
Trong mắt Dương Phóng hiện lên tia sáng, thân thể lao nhanh, bàn châm giẫm ở trên khắp các cành cây, lao nhanh về phía phương hướng nơi xa.
Thân phận nữ tử thần bí kia kinh người, cho dù chết đi vô số năm, lực lượng hồn phách vẫn như cũ vẫn có tu vi Thánh Linh cảnh, bảo tàng để lại khi còn sống chắc chắn sẽ kinh người.
Dựa theo lộ trình trong đầu, Dương Phóng một đường chạy nhanh, chạy với tốc độ cực nhanh, thi thoảng thi triển Hư Không bộ, mặc dù Hư Không bộ đến nay chưa nhập môn, nhưng cũng không có ảnh hưởng tới việc vừa chạy vừa tu luyện ơ· trên đường của hắn.
Cứ như vậy, một buổi chiều trôi qua trong chớp mắt.
Ngay khi Dương Phóng vừa bước vào một khu rừng núi xa lạ và cẩn thận phân biệt các ký hiệu, đột nhiên, bên tai nghe thấy được một số tiếng vó ngựa dồn dập.
Ầm ầm rung động, số người không ít.
Có vẻ như đang chạy cực nhanh.
Trong lòng hắn khẽ động, thân thể lập tức tiếp cận về phía nơi phát ra âm thanh.
Xoát!
Không bao lâu.
Dương Phóng ẩn mình trong một tán cây, khí tức toàn thân nội liễm, gần như hư vô, một đôi mắt nhìn về phía phương hướng nơi xa.
"Người của Hoàng thất?"
Chỉ thấy phía xa xuất hiện một nhóm lớn kỵ binh, lít nha lít nhít, ít nhất có tới ba bốn trăm người, đang lao nhanh về phía nơi xa, trên người mặc trang phục Cẩm Y vệ của Đại Uyên vương triều, từng người hơi thở sâu thẳm, thân thể cường tráng.
Trong mắt mỗi người đều ẩn chứa ánh sáng, đều là cao thủ Thất phẩm, Bát phẩm.
Một lão giả gầy gò cầm đầu, thậm chí tu vi tinh tâm hơn.
Đột nhiên đã đạt tới Thánh Linh cảnh.
Tóc lão giả kia bạc trắng, miệng không có râu, mặc một bộ trường bào màu tím sẫm có thêu đủ loại hoa văn, cưỡi ở trên ngựa, khí chất lạnh lùng, khác người bình thường.
Rõ ràng là một tên thái giám.
"Người của hoàng thất đây là đang muốn làm cái gì?"
Dương Phóng suy nghĩ một lát, nhìn bọn họ chạy nhanh ma qua, một đường không dừng, trực tiếp điên cuồng lao nhanh về phía phương hướng Bắc vực mà đi.
Chẳng mấy chốc, Dương Phóng không còn để ý tới nữa.
Sau khi cẩn thận quan sát phương hướng xung quanh một cái, lại so sánh với vị trí trong đầu một chút, mặc dù có hơi khác lạ nhưng vẫn có thể nhìn ra được, hắn giẫm chân một cái tiếp tục lao nhanh về phía trước.
Một đường xông tới, càng ngày càng đi sâu vào trong rừng.
Đường núi càng ngày càng khó đi.
Thẳng tới lúc trời gần tối.
Dương Phóng cuối cùng mới dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn lưng chừng một ngọn núi hùng vĩ, trong miệng khe khẽ thở dài một cái, ánh mắt chớp động.
"Nữ nhân này giấu đồ cũng rất giỏi, một nơi xa xôi và vắng lặng như thế này, may mà nàng ta có thể nhớ tới chứ không thì chỉ sợ mất rồi."
Dương Phóng lấy ra một viên Hồi Khí đan, nhét vào trong miệng, bắt đầu ngồi xếp bằng phục hồi chân khí.
Thẳng tới sau khi chân khí trong cơ thể khôi phục đầy đủ lại, thân thể của hắn mới lao ra ngoài lần nữa, lao nhanh về phía lưng chừng núi hùng vĩ.
Không bao lâu sau.
Một cái động phủ kỳ dị được cửa đóng chặt lại xuất hiện ra trước mắt, bên ngoài động phủ thì cỏ dại mọc rậm rạp, um tùm và tươi tốt, gần như hoàn toàn vùi lấp nơi này, không quan sát cẩn thận thì gần như không nhìn ra chút mánh khóe nào.
Ở bên trái động phủ này, đột nhiên có một dấu tay mờ nhạt, đó là một dấu ấn.
Trên mặt Dương Phóng nở ra nụ cười mỉm.
"Cuối cùng cũng không có phí công phí sức, nơi này còn chưa bị người nào phát hiện ra trước."
Hắn lập tức rút trường kiếm ra, bắt đầu nhanh chóng dọn dẹp cỏ dại và dây leo ở xung quanh.
Phải một lúc lâu sau, tảng đá khổng lồ đóng chặt bên trong mới lộ ra.
Dương Phóng thu hồi trường kiếm, hít sâu, trên người hiển hiện lôi quang, chân khí trên dưới toàn thân cuộn trào mãnh liệt, lập tức đánh ra một chưởng mạnh mẽ về phía núi đá trước mặt.
Đại mẫu!
Chấn động!
Ầm ầm!
Âm thanh nổ vang, đất rung núi chuyển.
Toàn bộ động phủ đều đang rung động kịch liệt, đất đá từ trên cao bắt đầu rơi xuống, từng khối vách núi nhanh chóng bị đập nát, sỏi đá bay tứ tung khắp nơi.
Cửa núi trước mắt lập tức bộc phát ra ánh sáng trắng chói mắt, hào quang lộng lẫy, giống như một lớp lá chắn kiên cố sáng ngời một mực che đậy động phủ nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận