Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 63: Bộ pháp, kịch độc

Sau khi rời khỏi khoảng cách nhất định, người tất cả hai bên đều quay người bỏ chạy, đổi một cái phương hướng khác mà đi.
Trên đường đi không có nguy hiểm gì, không lâu sau đó, Dương Phóng cuối cùng đã chạy trở về cửa hàng thuốc một lần nữa.
Vừa mới đi vào cửa hàng, hắn lập tức tháo mặt nạ xuống, cởi quần áo đen ra, giấu Thiền trượng ở bên dưới gầm giường.
"Khu phố bắc thật sắp loạn, không ổn, ngày mai phải đi mua thêm những thứ cần thiết!"
Dương Phóng ngày càng không thể bình tĩnh.
Chỉ trong một đêm, hắn liên tục gặp phải hai đợt người áo đen.
Đợt một là trước đó xâm nhập vào cửa hàng thuốc với ý đồ trộm thuốc và được hắn thuận tay giết chết.
Đợt thứ hai thì là vừa mới gặp phải xong.
Cứ theo cái đà này, về sau không biết sẽ còn loạn tới mức nào.
Hắn phải chuẩn bị đầy đủ tất cả các loại thủ đoạn mới được.
Nghĩ tới đây, Dương Phóng không còn nhàn rỗi, rút trường kiếm ra, tiếp tục tu luyện Vô Ảnh kiếm ở trong phòng.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dương Phóng đi tới trước một cửa hàng.
"Dưỡng Khí đan lên giá?"
"Đúng vậy, mùa đông lạnh giá đang đến gần, hiện tại tài nguyên bên ngoài không cách nào thông qua, tất cả mọi thứ đều sẽ tăng lên, hơn nữa hiện tại người đến từ bên ngoài rất nhiều, điều này làm cho tài nguyên càng thêm eo hẹp, Dưỡng Khí đan bây giờ có giá là bảy lượng bạc."
Chưởng quỹ nói.
Dương Phóng âm thầm nhíu mày.
Sớm biết trước đó không nên giao dịch với người ở Lam tinh sớm như vậy.
Trên người của hắn bây giờ chỉ còn lại có 38 lượng bạc vụn cộng thêm 1185 văn tiền.
"Ta trước mua ba bình Dưỡng Khí đan đi."
Dương Phóng nói.
Hắn từ trong ngực lấy ra 21 lượng bạc đặt ở trên quầy.
Chưởng quỹ lập tức lấy ra ba bình Dưỡng Khí đan được đóng gói cẩn thận giao cho Dương Phóng.
Sau khi Dương Phóng kiểm tra cẩn thận, thu hồi Dưỡng Khí đan, đi đường về phía khu vực khác mà đi, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện một số dấu vết hỗn loạn.
Rất nhiều người đều đi ra đường phố dùng tiền để tranh nhau mua gạo, rau quả và các loại thức ăn có thể nhét đầy cái bao tử.
Thân thể hắn đột nhiên khựng lại, trong lòng thầm nghĩ.
Mặc dù hắn bây giờ lưng dựa vào Hắc Hổ bang, Hắc Hổ bang sẽ cung cấp đồ ăn thức uống cho hắn, nhưng nhữ đâu vào một ngày nào đó Hắc Hổ bang cũng không thể cầm cự được thì sao?
Suy đi nghĩ lại, Dương Phóng vẫn là bỏ ra một lượng bạc để mua thêm hơn trăm cân gạo, xem như phòng trường hợp khẩn cấp.
Sau khi mua được số gạo cần thiết hắn lại đặc biệt đi về phía phương hướng một cửa hàng binh khí, bỏ ra tám lượng bạc mua một bộ áo giáp mềm, lại tốn thêm 200 văn tiền nữa để mua thêm 100 cái kim châm.
Sau đó hắn lại đặc biệt tiến về phía nơi bán võ kỹ dạo quanh một vòng.
Trên người của hắn bây giờ chỉ còn thừa lại đúng 8 lượng bạc cuối cùng, xem như muốn mua bí tịch thì cũng chỉ có thể mua ở mấy cái quán ven đường này.
Mua ở trong cửa hàng bí tịch, hắn là bất kể như thế nào cũng không mua nổi.
"Bản Đạp Tuyết công này bán như thế nào?"
Dương Phóng cầm lấy một bản bí tịch trên đất, thuận tay mở ra mở miệng hỏi.
"Khách quan muốn mua thì 4 lượng bạc đi."
Chủ quán đánh giá Dương Phóng một chút mới mở miệng nói.
"4 lượng? Quá đắt rồi a?"
Dương Phóng nhíu mày, "4 lượng bạc ta cũng có thể tới một số cửa hàng để mua."
Theo bản năng, hắn muốn thả bản Đạp Tuyết công này xuống, chuẩn bị đi tới nơi khác xem xem.
"Ai, chờ một chút, ngươi nói xem ngươi có thể trả được bao nhiêu tiền a?"
Chủ quán mở miệng.
"2 lượng!"
"Thành giao!"
Chủ quán lập tức nhét bản Đạp Tuyết công này vào trong ngực Dương Phóng, không kịp chờ đợi nói, "Nhanh lấy tiền ra đi."
Dương Phóng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Mả mẹ nó, qua loa rồi.
Nhìn vào ánh mắt mong chờ của chủ quan, khóe miệng Dương Phóng giật giật, vẫn là lấy ra hai lượng bạc từ trong ngực.
Chủ quán vội vàng đưa tay đón nhận, Dương Phóng lại đột nhiên nắm tay lại, nói: "Khoan đã, ta hỏi ngươi chuyện này, ở gần đây có nơi nào bán thứ kịch độc nào không, kịch độc mà ta nói là thứ có thể hạ độc chết cao thủ Tứ phẩm, thậm chí là Ngũ phẩm!"
Chủ quán một mặt kinh dị nhìn về phía Dương Phóng.
Kịch độc hạ độc chết cao thủ Tứ phẩm, Ngũ phẩm sao?
Gia hỏa này đây là muốn làm gì?
"Ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Nếu thật có loại kịch độc này thì các thế lực lớn cũng đều tranh đoạt điên lên rồi, còn có thể để cho cái thứ này được lưu truyền ra ngoài sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Chủ quán nói.
"Vậy kịch độc hạ độc chết cao thủ Tam phẩm có bán ở gần đây không?"
"Có Tỳ Sương (Thạch tín), Hạc Đỉnh hồng, nhưng có thể hạ độc chết được cao thủ Tam phẩm hay không thì ta cũng không biết, dù sao ta chưa thử qua lần nào, ngươi muốn mua mà nói thì tới cửa hàng bên kia là có thể mua được."
Chỉ quan chỉ cho Dương Phóng một con đường.
Dương Phóng nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng gật đầu sau đó mới đưa bạc cho đối phương.
Sau đó, hắn lập tức đi về phía phương hướng chỗ cửa hàng kia cách đó không xa.
Quả nhiên, bên trong cửa hàng này quả thật có bán Tỳ Sương (Thạch tín), Hạc Đỉnh hồng, nhưng kịch độc cao hơn một cấp bậc thì lại không có, theo như những gì chưởng quỹ nói, loại kịch độc này hạ độc chết cao thủ Nhị phẩm dễ như trở bàn tay, cao thủ Tam phẩm thì cũng có thể bị ảnh hưởng.
Nhưng ảnh hưởng đối với cao thủ Tứ phẩm thì lại trở nên cực kỳ nhỏ bé.
"Khách quan muốn tăng cường độc tính cũng không phải là không có biện pháp, rất nhiều thuốc bổ bản thân đã chưa độc tính, nếu như có thể tinh thông lý thuyết y học, thì trộn lẫn Hạc Đỉnh hồng và Tỳ Sương vào một số thuốc bổ có độc, như vậy có lẽ có thể tạo ra hiệu quả không tưởng tượng nổi."
Chưởng quỹ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận