Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 946 - Biến mất?



Chương 946 - Biến mất?




Không bao lâu sau.
Bọn họ lao thẳng vào bên trong một khu rừng rậm rạp.
Chỉ thấy giữa khu rừng, một mảnh đổ nát, núi đá vỡ nát.
Tăng nhân mặc áo cà sa màu đỏ như máu, nằm ngửa ở đây, hai mắt trợn lớn, chết cũng không nhắm mắt, khu vực mi tâm xuất hiện một vết kiếm nhỏ bé, tràn ra máu tươi.
Nhìn từ bề ngoài lại chỉ có mỗi vết kiếm này, nhưng trên thực tế toàn bộ bộ não của tăng nhân đã bị chấn vỡ toàn bộ.
Một kích trí mạng!
"Huyết tăng!"
Ngạ Lang sầm mặt lại, nói: "Hắn thế mà có thể giết chết nhanh như vậy, thực lực của Tiêu Phóng này còn mạnh hơn so với lần trước!"
Nắm đấm của hắn hung hăng nắm chặt lại, trong lòng lạnh giá, cực kỳ không cam lòng.
Loại thực lực như Huyết tăng này xem như hắn cũng muốn chiến tới trăm hiệp, ra hết át chủ bài thì mới có thể đánh bại được.
Nhưng lấy tình huống bây giờ đến xem, Tiêu Phóng kia dường như chỉ dùng khoảng thời gian rất ngắn!
Đồng thời chỉ xuất một kiếm.
"Thú vị."
Bạch Vô Thường mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía rừng rậm, nói: "Có điều, hắn chạy không thoát, đi thôi, báo phương hướng cho những người khác."
Hắn đột nhiên lóe lên, cực kỳ tự tin.
Như thể Dương Phóng cho dù có chạy như thế nào đi nữa thì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn vậy.
···
Bên trong khu rừng rậm rạp.
Tốc độ của Dương Phóng cực nhanh, cau mày lại, vẫn đang cẩn thận kiểm tra thân thể của mình.
Không đúng!
Trên người mình chắc chắn có ấn ký!
Ở trong sự cảm ứng của hắn, thân thể Bạch Vô Thường từ đầu đến cuối đang lượn lờ ở gần, thật giống như có thể khóa chặt chính mình bất cứ lúc nào vậy.
Này tuyệt không bình thường!
Mặc dù Bạch Vô Thường để lại ấn ký trên người hắn, nhưng thật tình không biết hắn cũng để lại ấn ký trên người của Bạch Vô Thường.
Cho nên có thể cảm ứng được hắn bất cứ lúc nào!
"Cái ấn ký này thế mà có thể giấu được cái mũi của ta?"
Trong lòng Dương Phóng sôi trào mãnh liệt.
Hắn tiếp tục lao về phía trước, ý đồ tìm kiếm một chỗ nào đó để kiểm tra toàn diện bản thân mình một chút.
Đột nhiên!
Thân thể của hắn lại dừng lại, một đôi ánh mắt đột nhiên quét nhìn về phía trước, lạnh lẽo như điện.
Khu rừng phía trước.
Một lão giả mặc áo bào xanh, khuôn mặt già nua, trong tay cầm một thanh Tế kiếm chậm rãi đi ra, một đôi ánh mắt không chút biểu tình, nói: "Lão phu là Thiên Nô của Thương Khung Thần cung, xin chỉ giáo!"
Xoát!
Thân thể nhoáng lên, giống như dịch chuyển, máng theo tốc độ quỷ mị mà đáng sợ, ngay sau đó đã xuất hiện ở trước mặt Dương Phóng.
Tuy nhiên ngay sau đó, dị biến nảy sinh.
Không gian ngưng kết, vòng xoáy hiện lên, xé rách mọi thứ một cách điên cuồng.
Lĩnh vực của lão giả kia gần như vừa đối mặt đã bị đập vỡ vụn chỉ trong nháy mắt, ở lúc hắn còn chưa phản ứng lại, Nhuyễn kiếm màu tím đã xẹt qua, ngay sau đó một cái đầu già nua bay lên trời, máu tươi tuôn ra như suối phun.
Sưu!
Dương Phóng lập tức rời xa, một bước chẳng dừng.
Ngoại trừ Lôi âm còn chưa thi triển ra.
Ba viên Thần chủng còn lại đã đã được bộc phát toàn bộ!
···
Trong rừng.
Bạch Vô Thường lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như nằm ngoài dự liệu, một đường truy tung theo khí tức, đột nhiên dừng lại lần nữa, ánh mắt nhìn về phía một chỗ đất trống ở phía trước, chân mày hơi nhíu lại.
Trên chỗ đất trống đó, hai cỗ thi thể nằm ở chỗ này.
Đều không động đậy, đầu một nơi thân một nẻo!
"Thú vị."
Bạch Vô Thường lại nặn ra nụ cười tươi, ngẩng đầu lên, nhìn về phái khu rừng mờ tối rậm rạp phía trước, mở miệng cười nói: "Thực lực của Tiêu Phóng này dường như còn mạnh hơn nhiều so với sự dự liệu của chúng ta."
Hắn chuẩn bị nhiều cao thủ như vậy cho Dương Phóng, thế mà đều không thể ngăn được Dương Phóng.
Từ những gì nhìn thấy trên đường đi, ít nhất đã nhìn thấy sáu cỗ thi thể.
Nói về đơn đả độc đấu, thế mà không có một người nào có thể làm gì được Dương Phóng.
Điều này khiến hắn càng cảm thấy hứng thú với Dương Phóng hơn.
"Xem ra cao thủ chân chính của ba thế lực lớn còn chưa tới."
Ngạ Lang mở miệng nói với giọng lạnh lùng.
Ít nhất Thánh Phạm Thiên kia còn chưa xuất hiện!
"Vội cái gì? Tóm lại phải để cho bọn họ một chút thời gian để chuẩn bị, không phải sao? Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu."
Bạch Vô Thường khẽ mỉm cười, đột nhiên nhìn chằm chằm vào khu rừng rậm đang dần dần chìm vào bóng tối, nói: "Trời sắp tối rồi, sân nhà thuộc về chúng ta sắp tới."
Hai mắt Ngạ Lang cũng sáng lên, lộ ra từng vệt cười lãnh khốc.
Không sai!
Bởi vì bọn họ tu luyện công pháp quái dị, khiến cho bản thân bọn họ có thể phát huy ra thực lực siêu cường trong bóng tối.
Đối với người khác mà nói, bóng tối dày đặc có lẽ ẩn chứa nguy hiểm.
Nhưng đối với bọn họ mà nói thì lại vừa đúng ngược lại.
"Đi, đi xem Tiêu Phóng kia chạy tới chỗ nào rồi?"
Bạch Vô Thường mỉm cười nói.
Giống như từ đầu đến cuối đều là trò chơi của hắn vậy.
Hai người di chuyển lần nữa.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ khu rừng rậm đều đột nhiên được bóng tối bao trùm.
Trên bầu trời giống như có một bức màn sắt nặng nề phủ xuống, máng đến khí tức kiềm chế khó tả.
Bạch Vô Thường đang nhanh chóng tiến lên ở trong khu rừng rậm thì thân thể đột nhiên dừng lại, cau mày lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Tiêu Phóng kia biến mất rồi?"
"Biến mất?"
"Đúng vậy, khí tức của hắn đột nhiên không thấy, hơn nữa ta cũng không cảm ứng được ấn ký của ta, không thích hợp, trên người hắn chắc chắn có bảo vật bí mật nào đó!"
Bạch Vô Thường nói.
"Vậy còn có thể tìm được hắn không?"
Ngạ Lang hỏi thăm.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận