Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 916 - Hả? Túy Hồn hương!



Chương 916 - Hả? Túy Hồn hương!




Liễu Tiên Quyền rung động trong lòng, nhìn về phía hai người trước mắt một lần nữa, không thể tưởng tượng nổi.
"Các ngươi không định giao ta về trong tháp?"
Hắn vốn tưởng rằng hai người này sẽ lập tức đưa hắn về Thiên Linh tháp tiếp nhận trừng phạt.
Nhưng bây giờ ...
"Giao ngươi ra thì chúng ta có thể được cái gì?"
Diệu Vận cười ngọt ngào, ngồi ở trong ngực Hổ Bí, cười nói: "Vật thí nghiệm kia, chúng ta cũng cảm thấy rất hứng thú, so với việc giao về trong tháp còn không bằng chính chúng ta hưởng thụ, ngươi nói có đúng không? Nếu như có thể dung hợp thuận lợi, chúng ta chắc chắn có thể tiến thêm một bước nữa, nói không chừng có thể lĩnh ngộ ra lĩnh vực trong đó."
Liễu Tiên Quyền thầm giật mình, nhìn về phía hai người một lần nữa.
Đột nhiên!
Hắn rùng mình một cái.
Hai người này muốn nuốt riêng món đồ kia, nếu như mình thật giúp đỡ bọn họ, như vậy kết quả cuối cùng của mình chắc chắn vẫn sẽ là bị diệt khẩu.
Nhưng nếu không giúp hai người này chính mình cũng không thể tránh khỏi cái chết.
Trong lúc nhất thời trong lòng Liễu Tiên Quyền quay cuồng lên, rơi vào khổ tâm.
···
Trong sân.
Thân pháp Dương Phóng cực nhanh, Nhuyễn kiếm màu tím như thiểm điện, dao dộng nhanh chóng ở trước mắt, thất thường khó nắm bắt, mỗi một kiếm lóe lên đều nhanh đến cực hạn.
Một giây hai mươi bốn kiếm!
Hô hô hô hô!
Kiếm như quang ảnh, lạnh lẽo đáng sợ, giống như khuấy động không gian.
Mỗi một kiếm đều lấy một góc độ không thể tưởng tượng nổi mà đâm ra.
Thật lâu sau.
Dương Phóng mới dừng lại một lần nữa, trong miệng khẽ thở ra một hơi.
Nhuyễn kiếm tinh thông tầng thứ hai (1200/7000).
Tư chất: Thiên tung kỳ tư (5/800).
"Trong khoảng thời gian này, ta liên tục tu luyện võ kỹ không ngừng, tư chất càng ngày càng mạnh."
Dương Phóng thầm nhỏ.
Từ 'Năm trăm năm mới gặp' (Ngũ bách niên nhất ngộ) trước đó đã tiến vào 'Thiên tung kỳ tư' hiện tại.
Ở sau khi tư chất của hắn thay đổi, lĩnh ngộ của hắn về mọi mặt rõ ràng là sâu sắc hơn.
Học một thứ, người khác có thể phải mất ba năm đến năm năm, thậm chí là mười năm, hắn lại chỉ mất mấy ngày là có thể làm được.
Có thể nói là nghịch thiên!
"Thực sự không biết tư chất tiếp theo sẽ là cái gì?"
Dương Phóng cảm khái.
Đột nhiên, trong lòng hắn khẽ động, khịt khịt mũi, ánh mắt ngưng trọng.
Hả? Túy Hồn hương!
Sưu!
Dương Phóng thu Nhuyễn kiếm lại, thân thể lóe lên, lập tức biến mất trong sân.
···
Thiên Linh thành về đêm vô cùng phồn hoa.
Bó đuốc chiếu sáng giống như ban ngày.
Các quầy hàng, quán trọ, đám người nhốn nháo, thậm chí còn muốn náo nhiệt hơn so với ban ngày.
Ở bên trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Liễu Vân vẻ mặt trắng bệch, khí tức hỗn loạn, đang một đường chạy trốn về nơi xa, sau khi cảm nhận được sau lưng không có bất kỳ người nào đuổi theo, thân thể hắn lóe lên, lập tức trốn vào bên trong một chỗ phế tích, trốn ở dưới một cái hầm.
Trong tay hắn nắm chặt một quả cầu kim loại, kích thước tương đương quả trứng gà.
Nó được bao phủ bởi những hoa văn kỳ lạ, thần bí khó dò.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật cổ xưa.
Nơi xa.
Tiếng người huyên náo.
Đủ loại tiếng rao hàng vang lên không ngừng nghỉ, cũng có rất nhiều tiếng bàn luận của khách giang hồ, hoàn toàn trái ngược với sự yên lặng tuyệt đối bên phía Lưu Vân.
Đột nhiên!
Một tràng tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Liễu Vân lộ vẻ mặt giật mình, vội vàng ngừng thở.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhanh chóng tới gần bên phía hắn, từng tiếng bước chân giống như đang giẫm vào trong lòng Liễu Vân vậy, mỗi một bước được giẫm xuống đều khiến hắn phải kinh tâm động phách.
Răng rắc!
Một bàn tay to duỗi ra, trực tiếp chộp lấy tấm ván trên hầm, nhẹ nhàng nhấc lên.
Tấm ván bên ngoài được dịch chuyển khỏi.
Không khí bên ngoài nhanh chóng rót vào bên trong hầm.
"Đi ra!"
Giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng truyền đến từ phía trên, tiến vào bên trong đầu của Liễu Vân.
Đầu óc Liễu Vân vang lên ông ông, quả thực không thể tin được, vội vàng nhanh chóng ngẩng đầu.
"Sư ... sư tôn!"
Môi hắn run rẩy!
···
Trong viện tử đổ nát.
Liễu Vân đã leo ra khỏi hầm ngầm, giao quả cầu kim loại màu đen trong tay vào trong tay Dương Phóng, cũng nhanh chóng nói lại một lần tình huống gặp phải trong những ngày gần đây.
Kể từ sau ngày rơi xuống đó, bọn họ lập tức rơi vào bên trong một chỗ không gian kỳ dị, phí hết cái giá rất lớn mới chạy ra khỏi trong đó.
Mà ở sau khi ra ngoài không được bao lâu, ở vào thời điểm bọn họ muốn rời khỏi thành này thì vẫn là bị cao nhân của Thiên Linh tháp phát hiện.
Trong lúc vội vàng, phụ thân của hắn giao cho hắn thứ này, bảo mình chạy đi.
Về phần phụ thân của hắn, hơn phân nửa đã rơi vào trong tay của Thiên Linh tháp.
"Đây là thứ gì?"
Dương Phóng cầm lấy quả cầu kim loại màu đen, quan sát cẩn thận, nghi hoặc hỏi.
"Không biết, người của Thiên Linh tháp dường như chính là bởi vì thứ này mà tới, cha ta nói, chỉ cần thứ này không lộ ra ngoài, người Thiên Linh tháp chắc chắn sẽ không giết hắn, sư tôn, ngài có thể nhanh cứu cha ta ra được không?"
Liễu Vân kinh hoảng nói.
Dương Phóng nhìn chằm chằm vào quả cầu kim loại màu đen, không nói một lời, vẫn đang tiếp tục quan sát.
Trên toàn bộ quả cầu kim loại che kín hoa văn kỳ dị, còn có một số phù văn quỷ dị nữa.
Giống như tồn tại một cái trận pháp cỡ nhỏ vậy.
Có loại cảm giác công nghệ đen (1).
(1) Công nghệ đen: đề cập đến khoa học và công nghệ hoặc các sản phẩm vượt xa phạm vi khoa học và công nghệ của con người ngày nay, thiếu cơ sở khoa học hiện tại và vi phạm các nguyên tắc tự nhiên.
Liễu Tiên Quyền thế mà còn che giấu loại bí mật này?
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận