Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 498: Trở về tổng bộ Thanh Long hội

Con trai độc nhất của nàng chết rồi, Tiêu Phóng, Tống Kim Luân nhất định phải trả giá đắt, những người có liên quan với bọn họ, một người cũng đừng hòng chạy thoát được, nàng ta muốn để cho bọn họ hiểu sâu sắc nỗi đau của mình.
Cộc cộc cộc. . .
Từng tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên.
Một tên đệ tử Vân Ưng viện nhanh chóng lên lầu, lập tức quỳ rạp xuống đất, chắp tay nói: "Viện chủ, Tin tức của Lưu Hồng Kình - Viện chủ Thanh Thành viện đã tra ra được, đối phương chủ động xuất hiện, bằng lòng hợp tác với chúng ta!"
"Ồ?"
Trần Hồng Ưng vẻ mặt lạnh lùng, nói lời châm chọc: "Hắn không muốn trốn nữa sao?"
"Đúng vậy, Viện chủ Phá Quân viện nhận được tin tức đã chạy tới trước rồi."
Tên đệ tử kia nói.
"Hừ, Lôi Tiêu nguyện tới xử lý vậy thì cứ để cho hắn tới xử lý đi."
Trần Hồng Ưng nói với giọng lãnh đạm, tiếp tục nhìn về phương hướng nơi xa.
Lưu Hồng Kình - Viện chủ Thanh Thành viện chỉ là một con chuột nhắt nhát gan mà thôi.
Trước đó vào thời điểm hai bên vừa khai chiến, đối phương nhận thấy thời cơ bất ổn nên vội vàng chạy trốn.
Đến bây giờ chạy trốn được một vòng thế mà chủ động tới tìm?
Điều này làm cho Trần Hồng Ưng vô cùng khinh thường.
Phốc!
Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ pháp trường, dẫn tới vô số người cao giọng hô to.
Bảy tám người quỳ gối ở hàng thứ nhất, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị chặt đầu xuống trong nháy mắt, máu tươi phun ra cao tới ba bốn mét.
Những người còn lại không thể không hoảng sợ, run lẩy bẩy.
"Đừng giết ta, ta bằng lòng đầu hàng, ta đầu hàng a!"
"Tha mạng, ta nguyện ý gia nhập tổ chức Tà Đạo, tha mạng cho ta ..."
Từng tiếng kêu to thảm thiết nhanh chóng truyền ra, vang vọng ở chỗ này.
...
Bên trong tổng bộ của Thanh Long hội.
Nằm ở phía tây của sông Đông Giang, trong một khúc cua lớn của sông Đông Giang.
Nơi khúc cua mọc đầy cỏ lau, còn có sương mù dày đặc che trời, quanh năm không tán.
Ở vào trong đó, nếu không có tuyến đường chỉ dẫn thì rất dễ bị lạc đường.
Ở bên trong Bạch Trạch vực, nơi này là khúc cua Diêm Vương nổi tiếng, các loại thuyền đánh cá, thuyền hàng căn bản không dám tới gần chút nào.
Giờ phút này.
Một chiếc thuyền có mái hiên lặng lẽ tiến tới, đi về phía sương mù dày đặc và cỏ lau.
Dương Phóng lặng lẽ đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng nhìn về phương hướng nơi xa.
Tổng bộ Thanh Long hội quả nhiên đủ kín!
Ngay cả khi ai đó có thể phát hiện ra nơi này, thì cũng rất khó để đột nhập.
Trưởng lão Bạch Cảnh Nguyên đang chèo thuyền, vẻ mặt hoài nghi, nhìn về phía sương mù và cỏ lau xung quanh, nói: "Hội trưởng, dường như có gì đó không đúng!"
"Làm sao không đúng?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Quá yên tĩnh, thật không bình thường."
Bạch Cảnh Nguyên trả lời.
Vịnh nước đọng trước mặt vô cùng yên tĩnh, thậm chí không thể nhìn thấy một chiếc thuyền tuần tra.
Hắn cũng có chút nghi ngờ có phải là đã đi đến nhầm chỗ nào đó rồi hay không.
Trong những ngày bình thường, tàu thuyền chạy tràn lan trong vịnh nước đọng dài 200 dặm và các thành viên của Thanh Long hội có mặt tuần tra ở khắp mọi nơi.
Nhưng bây giờ một đường chạy tới lúc này thế mà cũng không gặp được một cái thuyền này.
Dương Phóng nhướng mày, nhìn về phía tên đệ tử đến báo tin bên cạnh trước đó, nói: "Ta hỏi ngươi, có mấy vị Thần sứ tới?"
"Hai vị, ngoài ra còn có hơn mười người đi theo đến."
Tên đệ tử Thanh Long hội kia vội vàng nói.
"Thật sao?"
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
Bạch Cảnh Nguyên đẩy nhanh tốc độ, chèo thuyền hướng về phía trước.
Sau khi đi qua liên tiếp hơn chục vịnh nước đọng và cỏ lau, cuối cùng ở phía trước của bọn họ xuất hiện một hòn đảo.
Trên hòn đảo có mấy tên đệ tử Thanh Long hội đang lặng lẽ quan sát, sau khi nhìn thấy Dương Phóng thì hai mắt sáng lên, lộ ra vẻ vui mừng.
"Hội trưởng, hội trưởng, ngài trở về!"
Mấy tên đệ tử vội vàng vẫy tay.
Thuyền nhỏ nhanh chóng cập bờ.
Dương Phóng và Bạch Cảnh Nguyên nhanh chóng rời khỏi thuyền nhỏ, tung người mà lên đáp vào trên bờ.
"Bái kiến Hội trưởng!"
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Làm sao dọc đường đi không có một người nào đi tuần tra?"
Dương Phóng trầm giọng nói.
"Thưa Hội trưởng, Thần sứ tới, triệu tập tất cả mọi người tới, đều đang chờ trong đại điện, cho tới bây giờ còn chưa hề đi ra, chúng ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra."
Tên đị tử kia lo lắng nói.
"Cái gì?"
Dương Phóng nhìn thoáng qua Bạch Cảnh Nguyên một lần nữa.
Bạch Cảnh Nguyên sắc mặt trắng bệch, nói: "Những lần Thần sứ tới trước đó, chưa bao giờ có kiểu triệu tập tất cả mọi người như thế này."
"Đi, đi vào xem một chút."
Dương Phóng mở miệng.
Dưới sự dẫn đầu của Bạch Cảnh Nguyên, Dương Phóng lập tức đi sâu vào bên trong hòn đảo.
Cách đó không xa, có thể nhìn thấy một dãy các công trình kiến trúc, uy nghiêm và hùng vĩ, đứng vững vàng ở đó.
Trước cửa của một công trình kiến trúc cao lớn nhất, có hai người đàn ông vạm vỡ trên người mặc áo lụa màu vàng đang ôm đao đứng sừng sững ở đó.
Vừa nhìn thấy Dương Phóng đến, một người đàn ông trong đó đột nhiên hô lên: "Hội chủ Thanh Long hội, Thần sứ bảo ngươi lập tức tới yết kiến!"
"Ồn ào cái gì?"
Dương Phóng sắc mặt thản nhiên, đi thẳng về phía trước.
Bạch Cảnh Nguyên ở bên cạnh mỉm cười một cái, vội vàng theo sau lưng.
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, không còn nhiều lời nữa.
Sau khi đi qua cửa lớn chỗ này, trước mắt là một cái quảng trường cực kỳ rộng lớn.
Ở đằng sau quảng trường thì là một đại điện nguy nga.
Từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy bên trong đại điện, người người nhốn nháo, số lượng bóng người dày đặc, tất cả đều là đệ tử của Thanh Long hội, có là thân tín của Tần Thiên Liệt, có thì là đệ tử bình thường.
Dương Phương cau mày, lập tức tăng thêm tốc độ tiến về phía đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận