Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1091 - Lưu Ly Tịnh thổ



Chương 1091 - Lưu Ly Tịnh thổ




Dương Phóng khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy.
"Cường giả Thánh Linh cảnh một khi bị tiêu diệt hoàn toàn, muốn làm cho sống lại vốn là chuyện không thể nào phải không?"
Vừa dứt lời, đột nhiên, Dương Phóng ngưng trọng nhíu mày, nghĩ đến chuyện của một tháng trước.
Lúc đó chính mình phụng mệnh tiến về giải quyết đám người người đàn ông trẻ tuổi Thiên Sát lâu kia thì lờ mờ nghe được câu chuyện của bọn họ.
Trong đó có liên quan đến 'Phụ thần'.
Dựa theo cách nói của đối phương, hình như những cao thủ chết thảm trước đó đều có thể trở về vòng tay của 'Phụ thần', ngày khác sẽ theo phụ thần trở về mà trở về lần nữa.
Phụ thần của bọn họ không thể nghi ngờ chính là Cửu U chi chủ.
"Không tốt!"
Dương Phóng thay đổi sắc mặt.
"Đội trưởng, làm sao vậy?"
Hoắc Đô hỏi.
"Ta đi gặp Minh chủ!"
Hắn để lại một câu nói, thân thể nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
Chỉ để lại Hoắc Đô một mặt vẻ ngờ vực.
···
Bên trong đại điện rộng rãi.
Quách Vinh mặc áo bào màu đen, với mái tóc dài buông xõa, sự u sầu và ảm đạm vẫn đang quanh quẩn trên người hắn ta, giống như cả người hắn đều đắm chìm trong câu chuyện buồn và không thể thoát ra được.
Giờ phút này.
Hắn ngồi trên ghế, lặng lẽ nghe Dương Phóng trả lời.
"Ý của ngươi là cao thủ của mảng Khôn, hẳn là đều tín ngưỡng Cửu U chi chủ, bọn họ đang được ăn cả ngã về không, chỉ cần có thể chiếm đóng được mảng Càn chúng ta, ngày sau những cao thủ liều chết kia đều có thể theo Cửu U chi chủ sống lại mà sống lại theo."
Quách Vinh mở miệng nói.
"Hơn phân nửa là vậy."
Dương Phóng trả lời.
Nếu không thực sự không cách nào giải thích được nguyên nhân vì sao cường giả mảng Khôn lại không sợ chết.
Quách Vinh mặt lộ vẻ suy tư, năm ngón tay nhẹ nhàng gõ vào trên ghế, ngẩng đầu lên, không nói một lời, khẽ thở dài nói: "Nếu thực sự là như vậy, vậy thì đúng là trời muốn diệt mảng Càn chúng ta."
Nhưng hiện tại bọn họ ngoài việc chiến một trận ra thì đã không còn cách nào khác.
Lui là chết!
Mà không lùi cũng chết!
Mảng Khôn chính là đang ép buộc bọn họ chơi một đổi một.
"Bốn thế lực lớn chắc chắn còn có át chủ bài, chỉ là bọn họ hiện tại còn chưa muốn lấy ra, coi chừng bọn họ ở vào thời khắc quan trọng lại đột nhiên đầu hàng, quay lại phản kích."
Dương Phóng mở miệng nói.
Loại thời điểm này, tất cả mọi người đều ở điểm mấu chốt sinh tử.
Ngay cả hắn cũng không cách nào thoát ra được.
Một khi thoát ra, Địa Phủ sẽ tới tìm hắn, Quách Vinh sẽ tìm được hắn, bốn thế lực lớn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục ở lại đây.
Quách Vinh tiếp tục trầm mặc, nhíu mày thật chặt.
Lần đầu cảm thấy trên vai mình nặng trĩu như vậy!
Bốn thế lực lớn có chủ ý gì hắn há có thể không biết.
Chỉ có điều bây giờ đang đương đầu với kẻ địch mạnh, nếu như xử trí bốn thế lực lớn một cách bừa bãi vậy chắc chắn sẽ khiến mình trở thành kẻ gây họa đầu tiên.
Toàn bộ mảng Càn, cao thủ bốn thế lực lớn cộng lại, vượt qua nhiều lắm là năm thành.
Vào thời khắc này ngoài việc trấn an ra thì không còn cách nào khác.
"Lam trưởng lão, trong lòng ta vốn là muốn ngươi tiếp tục tu luyện, dù sao xem thành tựu của ngươi bây giờ, ngày sau chưa chắc không có khả năng tiến thêm một bước, diễn hóa lĩnh vực thành dị tượng, đến lúc đó ngươi sẽ có đặc tính đơn giản của Bất Diệt, chỉ là bây giờ tình thế nguy cấp, ta không thể không đưa phái ngươi ra ngoài sớm hơn, sắp xếp nhiệm vụ cho tiểu đội của ngươi."
Quách Vinh khẽ nói.
"Lĩnh vực diễn hóa thành dị tượng?"
Dương Phóng hỏi.
Hắn đã không chỉ một lần từng nghe về cách nói này.
Chỉ có điều còn đang ở trong quá trình tìm tòi, không biết phương pháp cụ thể.
"Đúng rồi, nếu như nói lĩnh vực chỉ là một loại huyễn cảnh, vậy dị tượng đã xem như là thực cảnh, hơn nữa dị tượng mở đầu còn dính đến lực lượng thiên địa pháp tắc, ngay cả ta cũng vừa mới tìm tòi đến biên giới."
Quách Vinh nói.
"Minh chủ cũng tìm kiếm dị tượng?"
Hai mắt Dương Phóng lóe lên.
"Dị tượng của ta được gọi là 'Lưu Ly Tịnh thổ.'"
Quách Vinh nói.
Hô!
Trên người hắn đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, tràn ngập một loại khí tức ôn hòa yên tĩnh, ánh sáng lưu ly chậm rãi khuếch tán ra bốn phương tám hướng, khiến cho không gian ngưng kết, phát ra tiếng răng rắc răng rắc.
Gian phòng này trong nháy mắt hóa thành màu vàng kim.
Một loại khí tức của sự giải thoát, sự thanh tịnh và sự tự tại theo đó mà lan tràn ra ngoài.
Cả phòng giống như biến thành một cái vỏ trứng màu vàng kim, bao quanh bởi Phật quang khiến nó không thể bị phá hủy và khó có thể bị ngoại lực lay chuyển.
"Phật môn?"
Dương Phóng ngưng trọng nói.
"Từ mấy trăm năm trước, sau khi Quách gia gặp phải diệt môn bởi sinh vật bên trong sương mù hắc ám, ta một mực đang âm thầm tu luyện tuyệt học của Phật môn, lĩnh vực luyện ra tự nhiên cũng là lĩnh vực của Phật môn!"
Quách Vinh trả lời.
Hắn đã từng chứng kiến tận mắt sự đáng sợ của những sinh vật bên trong sương mù hắc ám kia, biết được phần lớn tuyệt học đều có rất ít hiệu quả đối với bọn chúng, chỉ có tuyệt học của Phật môn và tuyệt học loại lôi điện thì mới có thể mang tới hiệu quả to lớn.
Cho nên trong mấy trăm năm qua hắn đang một mực nghiên cứu cả hai.
"Tu luyện dị tượng vô cùng khó khăn, không phải dựa vào bất kỳ ngoại lực nào là có thể đạt được, nhất định phải có đầy đủ ngộ tính thì mới được, ban đầu ta là muốn cho ngươi luyện lĩnh vực của bản thân mình đến cực hạn, lại chỉ điểm ngươi tiến hành tìm tòi, nhưng hiện tại đã không còn thời gian, đây là cuốn Dị Tượng chân giải mà Quách gia ta biên soạn ra trong mấy trăm năm qua, ngươi cầm xem một chút đi."
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận