Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 125: Cơ hội sao? Cơ hội gì?

...
Ở bên ngoài nơi định cư.
Tất cả mọi người như thể đang nổi điên lên vậy, vắt chân lên cổ chạy như điên.
Người nào người nấy đều vô cùng sợ hãi, ngay cả quay đầu cũng không dám quay lại nhìn một chút.
Bọn họ sợ khi mình vừa mới quay đầu lại thì lại có một nhát đao rơi vào gáy của chính mình.
Trước đó khi bọn họ đồ sát những người dân bản địa ở nơi định cư này thì còn không cảm thấy có cái gì ghê gớm, nhưng bây giờ cho đến khi tai nạn rơi vào chính trên người bọn họ, mỗi người bọn họ đều sợ hãi một cách khác thường, hồn phách gần như thể bay ra ngoài.
"Tống Vạn tướng quân đại nhân chết rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Tống Vạn Tướng quân bị tên kia giết chết rồi, tên kia còn chiếm được cả Thần chủng nữa!"
"Chuyện về Thần chủng là thật, nó thật sự tồn tại ở trên đời!"
"Mau trốn a!"
Đám người chạy tới hỗn loạn tưng bừng, tất cả đều liều lĩnh chạy bán sống bán chết trốn về phía khu rừng rậm.
"Tưởng Khai, Tưởng Khai!"
Trong khi Tưởng Khai đang hoảng loạn dùng hết tốc lực để chạy trốn, đột nhiên, một tiếng gọi khẽ vang lên từ đằng sau hắn, sau đó một bóng người nhanh chóng tới gần tóm lấy thân thể của Tưởng Khai.
Tưởng Khai bị dọa đến vội vàng quay trở lại chém một cái.
Một tiếng keng vang lên, trường đao của hắn bị đối phương ngăn cản lại.
"Ngươi điên rồi sao, là ta đây!"
Quách Thiên Khiếu gọi Tưởng Khai dừng lại, lộ ra vẻ kinh sợ.
"Là ngươi, có chuyện gì không?"
Tưởng Khai thở hổn hà hổn hển, vẻ mặt trắng bệch, vội vàng nhìn lại về phía phương hướng nơi định cư.
Chỉ thấy bên trong nơi định cư không có bất kỳ người nào đang đuổi theo, lúc này hắn mới thở ra một hơi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân tất cả mọi nơi đều truyền đến cảm giác vô cùng mệt mỏi, nhất là hai chân của hắn, đến bây giờ gần như là đã mềm nhũn ra rồi.
Vừa rồi bọn họ ít nhất phải có khoảng thời gian tới hai ba phút rơi vào trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác thất thần.
Cho dù bây giờ bọn họ đã khôi phục lại ý thức, nhưng vẫn cảm thấy hồn phách của mình như thể đang bay bổng, hai chân chạy như bay.
Quách Thiên Khiếu cũng thở ra một hơi thật dài, ngưng giọng nói, "An toàn rồi, tên kia không có đuổi theo."
"Đúng vậy a, không có đuổi theo tới đây, vậy là an toàn rồi."
Tưởng Khai nói lại lời nói của hắn, cũng vẫn đang thở hổn hển.
"Đúng rồi, tên kia ... cũng là người xuyên không!"
Sắc mặt Quách Thiên Khiếu thay đổi, nói nhỏ.
"Người xuyên không sao? Làm sao ngươi biết?"
Tưởng Khai biến sắc, nhưng đột nhiên phản ứng lại, hoảng sợ nói, "Hành Giả Võ Tòng?"
"Đúng vậy, trước đó hắn tự báo ra tục danh của mình, nói rằng mình là Hành Giả Võ Tòng, này không phải rõ ràng là người xuyên không sao? Xem như thế giới này thật có người cùng tên, hắn nhiều nhất cũng chỉ gọi bản thân mình là Võ Tòng, nào có tự cho chính mình danh hiệu là 'Hành Giả Võ Tòng'!"
Quách Thiên Khiếu lập tức nói.
"Lại là thêm một người xuyên không có thực lực đáng sợ nữa sao?"
Tưởng Khai cả kinh nói.
Không!
Này nào chỉ đáng sợ đâu!
Gia hỏa này là nghịch thiên.
Một người thịt tất cả mọi người!
Mà ngay cả tướng quân dẫn đội lần này của Hắc Long quân cũng bị chém chết!
Cao thủ Lục phẩm quả thực giống như cọng rơm cọng rạ vậy.
Có thể tưởng tượng được, một khi tin tức được truyền trở về thì chắc chắn sẽ tạo ra sóng to gió lớn tới cỡ nào.
"Càng quan trọng hơn chính là, gia hỏa đó đã đạt được Thần chủng, cuối cùng hắn sẽ là ai ở trong thế giới hiện thực? Hắn là người của thành phố Nam hay là người của thành phố Phương? Có quan hệ gì với Thông Thiên giáo chủ kia hay không?"
Quách Thiên Khiếu suy nghĩ rất sâu xa, trong lòng hắn không cách nào bình tĩnh lại, đặc biệt chạy đi tìm Tưởng Khai để thương lượng.
"Ngươi hoài nghi hắn và Thông Thiên giáo chủ kia là cùng nhau?"
Tưởng Khai giật mình, đột nhiên mở miệng nói, "Có thể chính là cùng một người hay không?"
"Không có khả năng!"
Quách Thiên Khiếu nói với giọng nói cực kỳ quả quyết: "Những người bị Thông Thiên giáo chủ giết chết trước đó, ta cũng đều đã nhìn qua, tất cả đều là bị khoái kiếm cắt vào cổ mà chết, hơn nữa Thông Thiên giáo chủ còn tinh thông ám khí, độc công, nhưng gia hỏa kia thì sao? Đao pháp của hắn tự do tự tại, thủ đoạn sử dụng chính là cứng đối cứng trực diện, rõ ràng là người có tính cách lỗ mãng, hoàn toàn không phù hợp với tác phong âm hiểm của tên Thông Thiên giáo chủ kia, cho nên ta khẳng định không phải là cùng một người!"
"Cũng phải!"
Tưởng Khai gật đầu như gà mổ thóc, mở miệng nói: "Những người bị Thông Thiên giáo chủ giết chết trước đó, ta cũng nhìn thoáng qua, đúng là như vậy, vậy bọn họ có phải là ở vào cùng một tổ chức hay không?"
"Chuyện này thì ta không rõ ràng cho lắm, trừ khi bây giờ chúng ta quay trở lại kiểm tra thi thể!"
Sắc mặt Quách Thiên Khiếu biến đổi nói.
"Ngươi bị điên rồi sao!"
Tường Khai thất thanh mà nói.
Lúc này mà quay trở lại đó, sợ rằng chỉ có con đường chết, mà chết cũng không biết mình chết như thế nào.
"Tưởng Khai, ngươi đã có tính toán gì cho sau này chưa?"
Quách Thiên Khiếu lại nói nhỏ lần nữa, nói: "Chẳng lẽ ngươi định trà trộn ở bên trong Hắc Long quân suốt cả một đời này sao? Cao thủ Hắc Long quân nhiều như mây, trong đó có đủ loại hạng người kiểu gì cũng có, ta nghe nói theo thường lệ các loại tài nguyên đều phải dựa vào chính các ngươi đi tranh đoạt, tính cách ngươi như vậy có phù hợp với Hắc Long quân không? Bao gồm cả ta, ta ở bên trong Tứ Phương minh thì cũng chỉ là một tên trưởng lão nho nhỏ mà thôi, tóm lại đều là ăn nhờ ở đậu, nhưng trước mắt đang có một cái cơ hội hiện ra có thể để cho chúng ta một bước lên trời!"
"Cơ hội sao? Cơ hội gì?"
Tưởng Khai hoài nghi mà hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận