Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 952 - Cái gì? Cự Ma lông đen?



Chương 952 - Cái gì? Cự Ma lông đen?




Chỉ có điều Dương Phóng lập tức dùng bàn tay to nắm lấy thân thể của hắn, như thể coi hắn giống như một con bù nhìn, lập tức nhấc hắn từ dưới đất lên, quay tròn rồi nện xuống mặt đất bốn phía.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh nổ vang, luồng không khí vỡ nát.
Không biết cảnh đó đáng sợ tới cỡ nào.
Trong nháy mắt, Dương Phóng cứ nện như vậy tới mấy chục lần, Bạch Vô Thường phọt ra máu tươi, chân khí hỗn loạn, xương cốt va chạm xảy ra đứt gãy, lập tức phát ra từng tiếng kêu to thê thảm.
Bụp!
Đến cuối cùng, Dương Phóng nhấc Bạch Vô Thường lên rồi hung hăng ném mạnh xuống đất.
Thân thể Bạch Vô Thường quả thực giống như một bãi bùn nhão vậy, mặt đất nơi đó rung động dữ dội, bịch một tiếng, lập tức xuất hiện một cái hố sâu hơn hai mét, bán kính bảy tám mét.
Hồng hộc, hồng hộc, hồng hộc ...
Bạch Vô Thường toàn thân là máu tươi, nhiều nơi trên da thịt lộ ra vô cùng thêm thảm, điên cuồng thở hổn hển, trong con ngươi lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, giống như ngay cả sức ngẩng đầu lên cũng không có.
"Được, được, ngươi thắng, ngươi thắng được chưa? Ta còn có nhiệm vụ, ta là tới lôi kéo ngươi, ngươi đã hoàn thành khảo hạch của ta, ngươi có thể gia nhập Địa Phủ, từ nay về sau, ngươi chính là thành viên chính thức của Địa Phủ, đừng giết ta, ta biết sai, ngươi bây giờ nói cái gì thì là cái đó, được rồi ..."
Bạch Vô Thường hoảng sợ mở miệng nói.
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, không động đậy.
Bên trong bộ lông màu đen và ma khí màu đen lượn lờ quanh người, nhìn không ra bất kỳ biểu lộ nào.
Cả người đứng ở bên trong bóng tối đáng sợ giống như chúa tể của bóng tối vậy, mỗi một lỗ chân lông trên dưới quanh người đều ẩn chứa lực lượng.
Ngay vào lúc Bạch Vô Thường cho rằng Dương Phóng đã dừng tay.
Dương Phóng đột nhiên giơ một bàn chân rất lớn lên, lập tức không dấu hiệu nào hung hăng giẫm mạnh xuống phía trán của Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường trợn to mắt, hoảng sợ kêu lớn: "Đừng giết ta!"
Phốc phốc!
Toàn bộ cái đầu của Bạch Vô Thường bị Dương Phóng giẫm nổ tung ngay tại chỗ, máu tươi bay tung tóe.
Chỉ còn lại có một cỗ thi thể không đầu.
Máu tươi trong cổ phun tung tóe ra ngoài.
Dương Phóng đột nhiên ngẩng đầu, cảm nhận được bốn phương tám hướng tuyền đến động tĩnh kinh khủng, ánh mắt lạnh lùng, vèo một cái, thân thể đáng sợ lập tức nhanh chóng lao về phía nơi xa.
Ở khu vực bốn phương tám hướng, một bóng người rồi lại một bóng người đang nhanh chóng lao nhanh về phía bên này.
Chiến đấu nơi này tạo ra tiếng động quá lớn, không hề có khả năng che giấu được người của ba thế lực lớn.
Ở khu vực phía đông.
Một kiếm khách trên người mặc áo bào xám, trên đầu đội mũ rộng vành, khuôn mặt lạnh lùng, đang nhanh chóng lao tới, cả người giống như một tia sáng quỷ dị.
Tuy nhiên ở vào lúc đang lao tới phía trước, hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức cuộn trào mãnh liệt đang nhanh chóng lao tới, tràn ngập một cỗ hung sát tanh mùi máu.
Thật giống như có một con yêu thú vô cùng kinh khủng nào đó đang nhanh chóng lao về phía này vậy.
Kiếm khách mặc áo bào xám thay đổi sắc mặt, đột nhiên xuất kiếm quét ngang.
Kiếm quang chói lọi, có thể hoàn toàn dung hợp lĩnh vực của mình với kiếm đạo, chém về phía trước người.
Một con quái vật to lớn dữ tợn, giống như đang xuyên thấu qua không gian vậy, xuất hiện ở trước mắt của hắn vô cùng đột ngột, bàn tay to lớn đưa lên sau đó hung hăng vỗ về phía kiếm khách mặc áo bào xám.
Ầm ầm!
A!
Tiếng kêu thảm vang lên, máu thịt bắn tung tóe.
Vừa đối mặt, thân thể kiếm khách mặc áo bào xám lập tức bay ngược ra đằng sau, nửa người hóa thành sương máu, giống như bị một con quái thú vô cùng đáng sợ cắt đứt mất vậy.
Con quái vật hung dữ này cũng không ở lại lâu thêm, một chưởng vỗ nát nửa người của Sát Kiếm - Vương Phong xong thì lập tức lao về phía bóng tối phía xa như tia chớp.
Chớp mắt đã không nhìn thấy hình bóng.
Cho đến lúc này, thân thể Vương Phóng mới hung hăng rơi đập vào nơi xa, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Hắn vậy mà ngay cả một chiêu cũng không chống nổi!
Càng quan trọng hơn chính là!
Tốc độ của Dương Phóng quá nhanh, lực lượng quá mạnh, hắn thậm chí còn không nhìn thấy rõ cái gì đã xuất thủ với hắn.
Chỉ cảm thấy có một vật lớn hung dữ nào đó lóe lên, nửa bên phải thân thể của chính mình đã hoàn toàn biến mất.
Sưu sưu sưu sưu!
Lúc này, gió mạnh từ bốn phương tám hướng vang lên, một bóng người rồi lại một bóng người đang nhanh chóng chạy về phía chỗ của Vương Phong, nghe được chỗ Vương Phong truyền đến động tĩnh kinh khủng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Nhanh đi xem!"
Từng tiếng hét kinh ngạc vang lên.
Nhưng khi bọn họ lao tới gần mới đột nhiên trợn to mắt lên, lộ ra vẻ kinh hãi.
"Sát kiếm?"
"Vương tiền bối!"
"Điều này sao có thể?"
Mọi người kinh hô, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Sát kiếm - Vương Phong danh tiếng lẫy lừng lập tức rơi vào kết cục bi thảm như thế này, giống như là vừa mới bò ra từ ao máu vậy.
"Vương huynh, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Đột nhiên, giọng nói lạnh như băng vang lên.
Ma đao - Vạn Minh từ một bên chạy tới, trong tay cầm một thanh Ma đao màu đen, khí tức lạnh lùng.
"Cự Ma lông đen, ta thấy được một con Cự Ma lông đen!"
Vương Phong nói với giọng điệu thống khổ, khốn khổ kêu to.
Cho dù là Thánh Linh, nhưng lập tức bị đánh nát một nửa người, vẫn là khó có thể chịu nổi sự thống khổ, có rất nhiều nội tạng lọt ra ngoài từ trong thân thể.
"Cái gì? Cự Ma lông đen?"
Mọi người thi nhau kinh hãi trong lòng.
···
P/S: Ta thích nào ... chương 2.



Bạn cần đăng nhập để bình luận