Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 348: Công pháp? Hay là truyền thừa?

"Được, không quấy rầy Tiêu tiên sinh nữa!"
Mấy tên Ngư nhân nở ra nụ cười mỉm, lại lặn vào trong nước một lần nữa, tạo ra mấy cái bọt nước rồi biến mất không thấy gì nữa.
Dương Phóng như có điều suy nghĩ.
"Vương Thái, trở về."
"Vâng, Tiêu gia!"
Vương Thái vung mái chèo, chèo thuyền về phương hướng nơi xa.
. . .
Cách đó không xa.
Trên một con thuyền chở hàng khổng lồ.
Lý Lãng, An Kiệt Tư, Sử Kim và một đám cảnh sát hình sự quốc tế cộng với Chu Võ, Lý Phong và những người xuyên không trong Long quốc, tất cả đều đã xuất hiện ở đây.
Ngoại trừ bọn họ ra còn có bảy tám tên nhân vật cấp bậc trưởng lão.
"Hứa gia chính là một gia tộc lớn ở bản địa, thuộc một trong tam đại gia tộc, trước kia kinh thương lập nghiệp, bây giờ làm ăn đã trải rộng khắp các nơi ở Bạch Trạch vực, đối với chúng ta mà nói, có một ý nghĩa thu hút rất lớn!"
Một nam thanh niên sắc mặt bình đạm, ngồi trên ghế nhìn về phía mọi người trước mặt, nói:
"Mà trước mắt chính là một cơ hội tuyệt vời, hai ngày trước thuyền lớn của Hứa gia bị cướp, thương vong nặng nề, trong đó có hai vị cung phụng Thập phẩm, một vị trưởng lão Thập phẩm toàn bộ đều đã bị giết, ngoài ra, Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư và một đệ tử gia tộc tất cả cũng đều chết thảm ... Mà dựa vào suy đoán của Hứa gia, hung thủ là ở ngay trên con sông lớn này, hơn nữa bị nghi ngờ là bến tàu Đông Giang làm chuyện đó, chỉ là Hứa gia không cách nào lấy ra chứng cứ, cho nên không dám để lộ ra, tối hôm qua lão đại Hứa gia âm thầm tìm tới ta, nhờ chúng ta âm thầm điều tra giúp bọn họ, chỉ cần có thể xác định hung thủ chính là bến tàu Đông Giang, Hứa gia sẽ hoàn toàn đảo hướng về phía Diệt Tà minh chúng ta."
"Bến tàu Đông Giang?"
"Nếu như ta nhớ không lầm thì đây là thế lực của Thần Vũ tông a?"
"Thần Vũ tông không phải là thế lực lớn đệ nhất sao? Tại sao lại phải làm ra việc này?"
Đám người Lý Lãng, An Kiệt Tư, Chu Võ thi nhau kinh ngạc.
"Các ngươi vẫn còn non kinh nghiệm lắm."
Nam thanh niên khẽ lắc đầu, giọng điệu bình đạm, "Trên đời này vì lợi ích thì không có chuyện gì là người ta không làm được, có quá nhiều người giết người tốt, giết người của mình để cướp công, thực sự nhiều lắm."
"Không sai, tuy nhiên nói đến bến tàu Đông Giang quả thực tồn tại chỗ khả nghi."
Một người đàn ông trung niên bên cạnh nói, "Cứ vào mỗi buổi tối đều sẽ có người lén lút tiến vào trên một chiếc thuyền lớn ở bến tàu Đông Giang, âm thầm tụ tập, mấy lần ta muốn trà trộn tới xem xét chân tướng, kết quả đều bị bọn họ phát hiện ra, không thể không rút đi!"
"Hừ!"
Một người đàn ông khác hừ lạnh, nói: "Một bến tàu lớn như vậy, muốn nói không có vấn đề thì đó mới là gặp quỷ, cổ ngữ có câu nói hay lắm: "Người giàu đều giấu tội ác, chỉ là tội ác của bọn họ giấu sâu đến mức chúng ta không thể nhìn thấy mà thôi!"
"Không sai, bất kỳ của cải tích lũy nào đều phải đi kèm với máu trên tay, Diệt Tà minh chúng ta chính là muốn chống lại loại máu tanh này và cướp đi của cải bất chính của họ!"
Trưởng lão bên cạnh nói.
Chu Võ, Lý Phong và những người khác đều hai mặt nhìn nhau.
Nhưng bọn họ vẫn là ngoan ngoãn nghe, không có nói cái gì.
"Ừm, cho nên ta dự định trong hai ngày này sẽ cử từng nhóm đi thăm dò bến tàu Đông Giang một chút."
Nam thanh niên cầm đầu bình tĩnh nói.
"Được!"
"Đồng ý!"
"Đồng ý!"
Đông đảo trưởng lão thi nhau gật đầu.
. . .
Đêm khuya.
Sau khi Dương Phóng kết thúc công việc tắm thuốc, ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tiếp tục nhìn vào người tí hon Lôi âm trong cơ thể.
Theo những ngày qua ở Cảm Ứng quyết càng ngày càng tinh thâm hơn, lực lượng tinh thần của hắn cũng càng ngày càng cường đại, thời gian dần dần trôi qua là có thể cảm nhận được sự biến hóa của người tí hon Lôi âm.
Thời điểm trước kia, hắn luôn cho rằng đó là một bóng người khoanh chân và toàn thân phát sáng.
Nhưng hiện tại hắn đại khái có thể thấy được.
Thế này sao có thể gọi là hình người, rõ ràng là một cái chuông lớn.
Tuy nhiên, mặc dù Thần chủng Lôi âm có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ được hình dáng cụ thể, nhưng là Thần chủng Phong luật thì vẫn như cũ không cách nào nhìn thấy rõ, một mực được ánh sáng màu xanh lam mơ hồ bao quanh.
Dương Phóng hơi suy nghĩ một lát, lập tức nếm thử lấy lực lượng tinh thần chậm rãi tới gần, muốn quan sát Thần chủng ở khoảng cách gần.
Kết quả là, khi lực lượng tinh thần tiếp cận, toàn bộ mặt ngoài của Lôi chung (Chuông lôi) đột nhiên trở nên mơ hồ.
Giống như là càng tới gần thì càng trở nên mơ hồ.
Và kèm theo cảm giác chóng mặt dữ dội.
Ở trong mông lung, có kiểu 'chữ' lớn và quỷ dị hiện lên ở trong tầm mắt của hắn.
Sau đó, những chữ này bắt đầu thay đổi nhanh chóng.
Giống như là đang lật từng trang sách vậy.
Từng kiểu chữ đều hoàn toàn khác với những gì hắn biết, như đúng mà lại sai, huyền diệu cổ quái, cao thâm tối nghĩa.
Theo vô số kiểu chữ hiển hiện, đầu óc Dương Phóng càng ngày càng bó tay, trước mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng không còn cách nào duy trì tiếp nữa
Xoát!
Hai mắt hắn đột nhiên mở ra, vẻ mặt tái nhợt, trong miệng thở hổn hển.
"Đây là cái gì? Công pháp? Hay là truyền thừa?"
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy rõ hình thái của Thần chủng.
Không nghĩ tới ở trên đó lại còn có chữ viết.
Quan trọng là những chữ viết này hiển nhiên khác hoàn toàn với kiểu chữ mà hắn nhận biết, càng giống như là loại chữ viết cổ của thế giới này vậy.
Dương Phóng lập tức đứng dậy, đi đến một bên, lấy giấy bút ra, nhanh chóng ghi lại mấy chữ làm cho mình có ấn tượng nhất.
Hắn chuẩn bị định ngày mai đi vào trong thành tìm người hỏi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận