Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 142: Quay trở lại lần nữa.

Mà ở ngay khi Trình Thiên Dã đang rối loạn tưng bừng.
Kẻ chủ mưu của tất cả những chuyện này, Dương Phóng, vẫn đắm mình trong quá trình tu luyện vất vả hàng ngày.
Chương trình học của Trình Thiên Dã ngoại trừ giảng những mối nguy hiểm khác nhau của khu rừng rậm mà còn bao quát cấu trúc chung của Bạch Lạc thành.
Thậm chí ngay cả phân chia cảnh giới võ học về sau cũng được nhắc đến trong lần này.
Võ học từ Nhất phẩm đến Lục phẩm đỉnh phong được gọi là Phàm cấp!
Từ Thất phẩm cho đến Thập phẩm đỉnh phong thì được gọi là Linh cấp!
Mà ở trên Thập phẩm thì được gọi là võ giả Siêu Phẩm!
Chỉ là võ giả Siêu Phẩm trong lời giảng của Trình Thiên Dã là vô cùng hiếm thấy.
Cho dù ở Bạch Lạc thành, cũng giống như của quý hiếm có vậy.
Thuộc về một nhân vật huyền thoại.
Trong Bạch Lạc thành hiện tại nhiều nhất là võ giả từ Tứ phẩm đến Ngũ phẩm, có thể đạt tới Thất phẩm trở lên thì đều đã là những nhân vật lớn cầm quyền một phương.
Mà muốn đạt tới Thất phẩm thì nhất định phải tu luyện Linh cấp tâm pháp thì mới được.
Đáng tiếc!
Hai môn tâm pháp trên người Dương Phóng bây giờ đều thuộc về Phàm cấp.
Hơn nữa Hắc Hổ quyết của hắn cũng sắp tu luyện đến đại thành viên mãn, xem như đại thành viên mãn thì cũng chỉ có thể để cho tu vi của hắn đạt tới Lục phẩm đỉnh phong mà thôi.
Muốn đi vào Thất phẩm thì nhất định phải tìm được Linh cấp tâm pháp.
Mà bản (quyển) Linh cấp tâm pháp này, ngay cả bên thành phố Nam bên kia cũng chỉ lấy được một bản.
Theo cách nói của Trình Thiên Dã thì có tiền cũng chưa chắc đã mua được, ở trong các loại chợ lớn muốn mua cũng khó có thể mua được, chỉ có đi chợ đen thì may ra mới bắt gặp được.
Hoặc là bái nhập vào một số môn phái võ đạo.
Hô! Hô! Hô!
Trong công trường bỏ hoang, trong tay Dương Phóng cầm một thanh kiếm gỗ, đang tu luyện Thứ Kiếm thuật.
Trong số đông đảo các môn võ kỹ mà hắn học đến nay thì Thứ Kiếm thuật này là mạnh nhất.
Từng đạo kiếm ảnh liên tục không ngừng được đâm vào khoảng không trước mặt,mỗi một kiếm đâm ra đều mang theo tiếng xé gió rất nhỏ, thậm chí ngay cả những cột trụ xi măng cũng lần lượt để lại những vết lõm nông.
Môn Thứ Kiếm thuật này đã được hắn tu luyện ra dáng.
Ngoài đó ra, độ thông thạo của các môn võ kỹ như Cự Thạch công, Huyết Chiến Đao pháp của hắn cũng tăng lên trong những ngày này.
Cứ như vậy.
Trong nháy mắt mười ngày đã trôi qua.
Ngày xuyên không vẫn chưa đến.
Dương Phóng cũng không vội vàng, tận dụng thời gian rảnh rỗi, vẫn đang tu luyện mỗi ngày.
Chỉ khi đến ngày thứ mười một, Trình Thiên Dã lại triệu tập tất cả các thành viên chạy tới cục cảnh sát Xương Bắc khu một lần nữa để thảo luận về các vấn đề
Lần này, khi tất cả mọi người chạy đến phòng 501, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ giật mình một cách rõ ràng.
Ở bên trong phòng 501 đột nhiên có thêm một khuôn mặt xa lạ chưa từng nhìn thấy trước đây.
Một nữ tử!
Thân thể cao ráo, khuôn mặt thanh tú, trên đầu để mái tóc ngắn, nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi.
Có một loại vẻ đẹp trung tính.
Sau khi nhìn thấy mọi người đến đông đủ, nữ tử kia lập tức nở ra nụ cười hiền lành, gật đầu chào hỏi với bọn họ.
"Xin chào mọi người!"
"Mọi người, để cho ta giới thiệu một chút!"
Trình Thiên Dã lập tức giới thiệu với mọi người, nói: "Vị nữ sĩ này là người xuyên không đến từ thành phố Nam, tên là Trần Thi Nghiên, nàng ta xuyên không qua bên đó với thân phận là con gái của Trần trưởng lão Thập Tự môn tại Bạch Lạc thành, hiện tại mà nói, là người có thân phận cao nhất trong những người xuyên không bên trong thành phố Nam!
Nếu như các ngươi có thể đi tới Bạch Lạc thành một cách thuận lợi, đều có thể đến tìm Trần nữ sĩ để được giúp đỡ ở dưới tình huống không tìm được công việc cho mình!
Trần nữ sĩ sẽ đích thân sắp xếp công việc cho các ngươi!
Điểm này thì các ngươi yên tâm đi, rất nhiều người xuyên không bên trong thành phố Nam đều được Trần nữ sĩ đích thân sắp xếp việc làm, cam đoan sẽ để cho mọi người được hài lòng.
Đương nhiên, nếu như các ngươi ngượng ngùng mà nói thì cũng có thể tới tìm ta, chỉ là công việc ta sắp xếp cho các ngươi chắc chắn không có được tốt bằng so với Trần nữ sĩ!
Thân phận của ta ở thế giới bên kia chỉ là một tên cai ngục mà thôi!"
Mọi người giật mình.
Từng người một, bọn họ nhanh chóng bước tới và làm quen với nữ tử trước mặt này.
Nụ cười trên môi Trần Thi Nghiên rất đẹp, khua tay nói, "Mọi người cứ yên tâm đi, ta có thể giúp được thì chắc chắn sẽ giúp!"
"Thật sự là cám ơn Trần cô nương."
"Đúng vậy a, cảm ơn Trần cô nương, Trần cô nương vừa xinh đẹp vừa tốt bụng."
"Trần cô nương đã có người yêu chưa."
Mọi người thi nhau cười nói, hỏi thăm.
Trình Thiên Dã để cho mọi người và Trần Thi Nghiên làm quen với nhau một lúc, đồng thời đặt một cái ám hiệu để tiện cho việc liên lạc bên thế giới bên kia, sau đó hắn lập tức dẫn theo Trần Thi Nghiên rời khỏi nơi này.
Rất nhiều người còn chưa kịp hỏi hết đành nói lời tạm biệt một cách miễn cưỡng.
Dương Phóng thì một mặt bình tĩnh quay trở về chỗ ở.
Chuyện lúc trước chỉ là một tình tiết nhỏ xen vào giữa đối với hắn mà thôi.
Nếu như ở vào mấy tháng trước, hắn khả năng sẽ còn cần người khác tìm kiếm việc làm cho hắn.
Nhưng bây giờ trên người hắn có tới mấy ngàn lượng bạc, hoàn toàn đủ để tự lực cánh sinh.
. . .
Sau đó lại thêm ba ngày nữa trôi qua.
Cuối cùng ở vào buổi tối ngày thứ mười lăm.
Nơi cánh tay của Dương Phóng lại truyền đến từng đợt cảm giác nóng bỏng khó tả.
Hắn nhìn thoáng qua, lập tức dùng việc tu luyện lại, thành thành thật thật nằm im ở trên giường, bắt đầu chờ đợi thời điểm xuyên không tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận