Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 810 - Ta không thích hòa thượng!



Chương 810 - Ta không thích hòa thượng!




Nửa canh giờ sau.
Xe ngựa xuyên qua khu rừng rậm rạp, để lại hai vết hằn trên tuyết trắng, cuối cùng dừng lại trước cửa Liễu Gia sơn trang.
Chỉ có điều!
Ở sau khi xe ngựa dừng lại, Dương Phóng khẽ cau mày nhìn khu vực trước mặt.
Màn đêm đen kịt, tuyết lớn rơi xuống.
Toàn bộ Liễu Gia sơn trang chẳng biết từ lúc nào đã biến thành một vùng phế tích.
Đâu đâu cũng thấy đá đổ nát, công trình kiến trúc sụp đổ, còn có dấu vết lửa cháy thiêu đốt hừng hực.
Một mùi thuộc về Túy Hồn hương chậm rãi truyền đến từ bên trong đống đổ nát.
Hai mắt Dương Phóng trầm xuống, thân thể cao lớn nhẹ nhàng lóe lên, xuất hiện ở bên trong đống đổ nát đó, dựa theo khí tức Túy Hồn hương kia, bắt đầu tìm kiếm nhanh chóng.
Không bao lâu sau.
Thân thể hắn dừng lại, xuất hiện trước một đống đổ nát, thuận tay vung lên.
Soạt một tiếng.
Đá vụn trước mắt vỡ ra, cát bay đá chạy.
Dưới đống đổ nát, phát hiện một đống tóc đen cháy thành than và một số quần áo.
"Tóc và trang phục của Liễu Vân."
Dương Phóng lẩm bẩm.
Trước đó vì đề phòng vạn nhất, trên người Liễu Vân và Liễu Tiên Quyền đều được hắn để lại ấn ký.
Giờ phút này chợt ngửi thấy khí tức Túy Hồn hương, hắn còn tưởng rằng hai cha con đều bị hại.
Thẳng đến nhìn thấy cảnh tượng này, hắn mới ngầm thở phào.
Hiện tại xem ra!
Hai cha con bọn họ hơn phân nửa là còn sống!
Dương Phóng quay đầu tiếp tục tìm kiếm bên trong đống đổ nát, mười mấy phút sau, toàn bộ đống đổ nát được hắn lật ra một lần, xác định không tìm được thi thể của hai người.
Hắn đứng ở trong bóng đêm, cẩn thận phân biết khí tức nhàn nhạt trong không khí, một tia khí tức Túy Hồn hương cực kỳ nhỏ đột nhiên chậm rãi bay tới từ phía đông.
Hai mắt hắn sáng lên.
Ở nơi đó!
Sưu!
Dương Phóng không nghĩ ngợi chút nào, thân thể nhanh chóng lướt tới, bàn chân rơi vào trên từng cành cây, mượn lực lướt qua, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi nơi này.
···
Dưới bóng đêm dày đặc.
Gió lạnh rít gào, vù vù chói tai.
Một ngôi miếu đổ nát ở một ngọn núi hẻo lánh, cửa sổ lọt gió, cửa phòng khép không kín.
Từng mảnh từng mảnh bông tuyết liên tục thổi vào trong miếu.
Bên trong miếu lại ngay cả một bó đuốc cũng không đốt một cái, không tiến vào xem thì còn tưởng rằng bên trong không có người.
Nhưng thật tình không biết, ở bên trong chủ điện, hai bóng người đang dựa vào góc tường, lặng lẽ nghỉ ngơi.
Thiếu niên Liễu Vân ngụy trang thành một hòa thượng, trên người mặc tăng bào màu vàng, giờ mút này mặt mũi đầy vẻ cay đắng, bàn tay liên tục xoa lấy đầu của mình.
Mỗi khi hắn sờ vào trên đầu của mình không thấy một sợi tóc nào, Liễu Vân đều sẽ nở ra nụ cười khổ.
"Cha, ngụy trang thành cái gì không được, cần gì phải ngụy trang thành hòa thượng, ta không thích hòa thượng!"
Liễu Vân nhịn không được nói.
Hiệp khách giang hồ trong ấn tượng của hắn là loại kỳ nhân cái thế to lớn cao ngạo, mái tóc đen như mực và trên người mặc áo bào xanh bồng bềnh.
Đúng như Dương Phóng vậy!
Tuyệt không phải loại đầu không có một cọng tóc nào trên người mặc tăng bào như thế này.
Với cả, cạo trọc đầu như thế này trông thật xấu xí.
"Nghiệt súc im miệng!!!"
Liễu Tiên Quyền nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng mắt nhìn Liễu Vân, nói: "Nếu không ngụy trang thành hòa thượng thì ngươi còn có thể sống đến giờ sao? Chỉ có giả trang thành hòa thượng mới sẽ không bị kẻ thù để ý tới!"
Trên đầu của hắn cũng trụi lủi giống vậy.
Vốn là mái tóc dài bây giờ không còn cọng tóc nào.
"Không thể ngụy trang thành Đạo sĩ sao?"
Liễu Viên lầm bà lầm bầm, vẫn không phục nói: "Với cả, không phải ngươi có rất nhiều bằng hữu sao? Vì sao không đi mời bằng hữu tới đối phó kẻ thù?"
"Ngươi thì biết cái gì, trước đó Hoàng thành xảy ra chuyện lớn như vậy, những bằng hữu kia của ta đa số đều bị cuốn vào trong đó, hiện tại sống chết không biết, huống hồ, những kẻ thù kia có địa vị to lớn, cực kỳ đáng sợ, xem như đi mời bằng hữu, chỉ sợ cũng không dám đối địch với bọn hắn, chúng ta chỉ có thể giả chết mà sống, hy vọng có thể giấu hiếm được kẻ thù."
Liễu Tiên Quyền nhịn không được mà thở dài.
Liễu Vân ở một bên cũng trầm mặc không nói.
Đoạn thời gian trước đó, trong thành đột nhiên trải qua thay đổi đột ngột, chỉ trong vòng một đêm đã lập tức phong tỏa thành.
Mấy ngày liên tục không có người nào có thể đi vào.
Hắn muốn gặp Dương Phóng, tự hiên cũng không gặp được.
"Nếu như có Tiêu tiên sinh ở đây thì chắc chắn có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này."
Liễu Vân nói nhỏ.
"Tiêu tiên sinh cũng bị vây ở trong Hoàng thành, đến nay không biết có thể thoát khỏi trùng vây hay chưa, theo ta thấy chỉ sợ là khó khăn, toàn bộ Hoàng thành, không người nào có thể chạy thoát."
Liễu Tiên Quyền khẽ lắc đầu, nói: "Với cả, coi như hắn có thể thoát khỏi vòng vây, biết lai lịch của những kẻ thù kia chỉ sợ cũng không dám đối địch với bọn họ."
Đúng lúc này, ngoài miếu đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Đông đông đông!
Âm thanh nặng nề, vang vọng trong đêm tối yên tĩnh.
Hai cha con đang đấu khẩu nhau đều biến sắc, lập tức ngừng thở, không nói một lời.
Thế mà lại có người tiếp cận đến Miếu hoang mà không phát ra động tĩnh nào?
"Ai?"
Liễu Tiên Quyền thay đổi sắc mặt, vẫn là không nhịn được mà mở miệng nói.
Coi như không mở miệng, đối phương cuối cùng vẫn sẽ xông thẳng vào, không bằng hỏi rõ ý đồ đến, nói không chừng không phải kẻ thù.
"Người lạc đường trong đêm tuyết rơi, khẩn cầu đi vào tránh né gió tuyết một lát."
Một giọng nói khàn khàn âm trầm đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận