Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 182: Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?

Người ở bên trong Huyền Vũ tông đã bắt đầu rục rịch.
Từng tên đệ tử được triệu tập tới một cách nhanh chóng.
Dương Phóng và Phùng Tiểu Vũ lẫn ở vào trong đám người, đi theo tới khu vực tiền đường đại điện.
Chỉ thấy tại tiền đường đại điện đã có một đám đông lít nha lít nhít người rồi, được chia ra làm hai nhóm người đang đối đầu với nhau ở đây.
Một bên là những người do các trưởng lão của Huyền Vũ tông cầm đầu.
Một bên thì là người mà Chu Đào Chu gia dẫn theo tới.
Dương Phóng và Phùng Tiểu Vũ chẳng mấy chốc đã tìm đến Chu trưởng lão sư tôn của bọn họ.
Chủ thấy sau lưng sư tôn của bọn họ, sớm đã đứng tới lít nha lít nhít hơn trăm người, không thể nghi ngờ tất cả đều là đệ tử mà sư tôn bọn hắn thu nhận.
Hai người lập tức đi tới bái kiến.
Chu trưởng lão không để ý đến bọn họ mà ánh mắt lạnh lùng đang nhìn về phía đám người Chu gia ở trước mắt.
"Huyền Vũ tông các ngươi hôm nay nhất định phải cho Chu gia chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!"
Chu Đào mở miệng và quát lên một tiếng sắc bén, khí thế kinh người.
"Câu trả lời thỏa đáng? Chu gia chủ nói chuyện rất là không hiểu ra sao cả, câu trả lời thỏa đáng cho cái gì? Con của ngươi mất tích, bảo chúng ta phải cho Chu gia các ngươi một câu trả lời thỏa đáng nào đây, Hoàng Thái, đệ tử Huyền Vũ tông chúng ta cũng giống vậy cũng mất tích và ai sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng đây?"
Nghiêm Thống đại trưởng lão của Huyền Vũ tông lạnh lùng quát lên.
"Trước khi con trai ta mất tích, nó đã bị Hoàng Thái của Huyền Vũ tông các ngươi mê hoặc, cả ngày cứ quấn lấy cùng một chỗ với Hoàng Thái, chắc chắn là Hoàng Thái có âm mưu hại con ta, về sau sợ tội bỏ trốn, không phải Huyền Vũ tông ngươi sai vậy thì ai sai?"
Chu Đào uy nghiêm đáng sợ nói.
"Trò cười!"
Nghiêm Thống đại trưởng lão tức giận cười một tiếng, nói: "Lão phu có thể nói là con trai của ngươi Chu Thiên Lý mê hoặc Hoàng Thái của tông ta, dù sao tu vi của Chu Thiên Lý là Thất phẩm, Hoàng Thái chỉ là Lục phẩm đỉnh phong, Chu Thiên Lý giết Hoàng Thái của tông ta, sợ tội chạy trốn, mặc kệ nhìn như thế nào cũng là đến lượt Chu gia các ngươi cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!"
"Nghiêm Thống!"
Chu Đào uy nghiêm đáng sợ quát chói tai: "Ngươi hôm nay định so chiêu với ta sao?"
"Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi hay sao?"
Nghiêm Thống hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người bộc phát ra, mở miệng quát, "Huyền Vũ tông mặc dù đã xuống dốc, nhưng cũng không phải người nào cũng có thể xông tới cắn xé, Chu gia các ngươi hôm nay khăng khăng làm cho Huyền Vũ tông chúng ta chịu oan uổng, Huyền Vũ tông trên dưới đồng tâm, chính là có chết cũng phải kéo theo Chu gia các ngươi chôn cùng!"
"Ngươi!"
Chu Đào trong lòng kinh sợ, không nghĩ tới Nghiêm Thống hôm nay lại cường thế như vậy.
Tuy rằng tông chủ của Huyền Vũ tông bị mất tích, các trưởng lão thì lục đục với nhau, nhưng ở vào thời khắc thế này nếu như Chu gia cưỡng ép sáp nhập, thôn tính Huyền Vũ tông chỉ sợ chắc chắn sẽ phải rơi mất mấy cái răng cửa.
Đến lúc đó Huyền Vũ tông không chỉ không lấy được vào tay, có khả năng còn sẽ bị thế lực khác nhân cơ hội này.
Hắn dám khẳng định, vào thời khắc như thế này, thế lực âm thầm nhìn chằm chằm vào nơi này chắc chắn là sẽ có không ít.
Đều đang chờ đợi bọn họ động thủ trước tiên!
"Gia chủ, không nên làm bừa."
Một lão giả tóc trắng bên cạnh Chu Đào đột nhiên nhỏ giọng nói, hai mắt nhìn về phía xung quanh, nói: "Trước tiên trở về bàn bạc kỹ hơn."
Ánh mắt Chu Đào trở nên dao động, trong tích tắc xuất hiện vô số ý nghĩ.
Một lát sau.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Nghiêm Thống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghiêm Thống ngươi được lắm, Huyền Vũ tông đã một mực thích như thế, vậy lão phu cũng không còn gì để nói, lão phu chỉ muốn nói cho ngươi biết, mối thù giết con là không đợi trời chung, cứ chờ đó cho ta!"
Hắn vung tay áo lên, lập tức dẫn người rời khỏi nơi này.
Đông đảo cao thủ Chu gia bên cạnh thi nhau trợn mắt hung tợn nhìn về phía đám người Huyền Vũ tông, sau đó thì cũng đi theo Chu Đào rời đi.
Sắc mặt rất nhiều đệ tử Huyền Vũ tông thay đổi, trong lòng đã bắt đầu sinh ý lui.
Bọn họ bái sư Huyền Vũ tông, chủ yếu là muốn kiếm được tâm pháp Linh cấp, mà không phải muốn chịu chết cùng với Huyền Vũ tông.
Huyền Vũ tông và Chu gia bây giờ xuất hiện mâu thuẫn, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra xung đột.
Đến lúc đó đám đệ tử bọn họ không thể tránh khỏi việc phải lên trận.
"Không ổn, không ổn a. . ."
Dương Phóng mày nhăn lại.
Nghiêm Thống vẻ mặt lạnh lùng, trơ mắt nhìn vào Chu Đào dẫn người rời khỏi, lúc này mới xoay người lại, mặt mo âm trầm nhìn về phía đông đảo trưởng lão, nói: "Ta mặc kệ các ngươi có suy nghĩ như thế nào, chỉ là lão phu có một lời muốn nói, nói cho các vị, ăn nhờ ở đậu và chính mình đương gia, vậy cái nào ngon hơn, hy vọng các ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, còn nữa, từ hôm nay trở đi, xem trọng đệ tử của các ngươi, ai dám phản bội chạy trốn, dựa theo môn quy mà xử trí!"
Nói xong hắn lập tức mang theo thân tín bên cạnh rời đi.
Vẻ mặt của tất cả trưởng lão thì đều khẽ động, đều đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của Nghiêm Thống.
Ăn nhờ ở đậu, không thể nghi ngờ chắc chắn ám chỉ việc bọn họ âm thầm đầu nhập vào thế lực khác.
Chính mình đương gia, thì ám chỉ là còn ở Huyền Vũ tông, thì tiếp tục chuỗi ngày làm mưa làm gió.
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm những trưởng lão này đều có suy nghĩ của riêng mình.
"Được rồi, giải tán, tất cả giải tán đi."
Vương trưởng lão là người đầu tiên xua tay để các đệ tử giải tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận