Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 491: Không cần tìm nữa, con của ngươi đã chết rồi!

Hai ngày sau.
Dương Phóng dừng việc tu luyện lại, thở ra một hơi dài và lại liếc nhìn thoáng qua điện thoại di động.
"Chắc là cũng sắp đến rồi a?"
Lần xuyên không này, Lôi Quang bộ, Liệt Giang Đao pháp chắc là có thể viên mãn.
Hắn để điện thoại di động xuống, lập tức nằm lên trên giường, bắt đầu chờ đợi.
Thành thật mà nói, những ngày này thực sự không dễ dàng, trong lòng lúc nào cũng lo lắng tới việc Trình Thiên Dã tìm tới cửa.
Mãi cho đến khi đi họp hai ngày trước, hắn mới biết rằng Tiểu Tây sơn là một dự án chưa hoàn thành, từ đầu đến đuôi đều không có camera giám sát.
Điều này làm cho Dương Phóng không còn gì để nói.
Cảm giác bỏng rát quen thuộc lại bắt đầu lan ra từ cánh tay phải.
. . .
Xoát!
Trong hang động.
Một đôi mắt sáng như tuyết đột nhiên mở ra, kinh tâm động phách.
Sau đó!
Dương Phóng lật người một cái từ dưới đất đứng dậy, trong miệng nhẹ nhàng thở hắn ra một hơi như trút được gánh nặng.
Nhìn hoàn cảnh tối tăm thăm thẳm trước mắt, thị lực của hắn dần dần khôi phục.
Sau đó, hắn sải bước nhanh chóng ra ngoài, đi tới cửa hang, trực tiếp tung ra một quyền.
Ầm!
Những tảng đá nặng nề chặn lối vào hang lập tức bị xé toạc và bay ngược ra ngoài.
. . .
Sáng sớm.
Sương trắng tràn ngập.
Bên trong Bạch Trạch vực vẫn còn chưa bình tĩnh.
Trên sông Đông Giang bao la rộng lớn, có những con sóng lởm chởm, mảng lớn sóng nước đang cuộn trào tiến lên, trong những ngày bình thường những chiếc thuyền hàng lớn nhỏ thường xuyên qua lại, nhưng bây giờ trên toàn bộ sông Đông Giang, trong phạm vi trăm dặm không thấy bất kỳ dấu vết của một chiếc thuyền nào.
Một số lượng lớn Ngư nhân cầm xiên thép trong tay, đang lướt sóng tiến lên, nhanh chóng tập trung về phía trước.
Không chỉ có như thế.
Tại một số nơi định cư và thành trấn gần đó càng là xuất hiện một số lượng lớn cao thủ tổ chức Tà Đạo, đang lục soát tàn dư của Thần Vũ tông khắp nơi.
Phàm là có bất kỳ người nào dám can đảm chứa chấp tàn dư của Thần Vũ tông, tất cả đều bị giết tới tận cửa trước.
Đám người tổ chức Tà Đạo này giống như đang bị điên.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Bạch Trạch vực rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có từ trước đến nay.
Và giữa lúc hỗn loạn này, một tin tức làm cho người ta khiếp sợ chẳng mấy chốc đã được lan truyền ra ngoài.
Trong tổ chức Tà Đạo, có một tên Tà Mẫu chuyển sinh bị người giết chết!
Tin tức vừa ra, khắp nơi xôn xao!
Tà Mẫu chuyển sinh là có ý nghĩa như thế nào, gần như tất cả thế lực uy tín lâu năm đều sẽ biết.
Tà Mẫu muốn chuyển sinh thì phải trả một cái giá cực lớn, hơn nữa còn chưa chắc chắn có thể thành công được.
Trong mấy chục năm qua còn chưa có một tôn Tà Mẫu nào có thể chuyển sinh thành công.
Một khi chuyển sinh thành công, là sẽ thu hoạch được tư chất cực kỳ khủng bố, cùng một số thần thông thần bí khó lường, thậm chí còn có được năng lực điều khiển Tà Linh cường đại.
Nhân vật như vậy, ở trong tổ chức Tà Đạo sẽ bị xem như là con đến mà bồi dưỡng.
Giống như thái tử bên trong một số hoàng triều vậy, thân phận tôn quý, cao cao tại thượng, sinh ra tới chính là có các loại ánh sáng phủ đầy trên người.
Nhưng nhật vật như vậy thế mà lại bị giết?
Hơn nữa nghe tin tức, còn bị giết chết bởi Tiêu Phóng một tên đệ tử của Hải Sa viện không có tiếng tăm gì, rất nhiều người chưa từng nghe thấy.
Tất cả mọi người cảm thấy chấn kinh và không thể tưởng tượng nổi.
Không hề nghi ngờ, hai chữ Tiêu Phóng này trực tiếp nhanh chóng vang danh ở bên trong Bạch Trạch vực.
Nổi tiếng chỉ trong vòng một đêm!
. . .
Lạc Nhật chi sâm.
Tia sáng lờ mờ.
Tràn ngập mùi máu tanh khó tả.
Trừng cái bóng người lướt qua lướt lại, tìm kiếm xung quanh, trên người mặc trang phục của đệ tử Vân Ưng viện, tốc độ cực nhanh, sưu sưu rung động, họ tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách của Lạc Nhật chi sâm.
Cuối cùng một đám đệ tử Hồng Ưng viện nhanh chóng tập trung trước mặt Trần Hồng Ưng - Viện chủ Vân Ưng viện.
"Thưa viện chủ, còn chưa tìm được!"
Một tên đệ tử sắc mặt trắng bệch, quỳ một chân trên đất.
Trần Hồng Ưng thân hình thon dài, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng dung mạo vô cùng tốt, dáng người mảnh khảnh, vòng eo rất mảnh mai, nhìn từ phía sau trông như một thiếu nữ trẻ tuổi vậy.
Giờ phút này mặt mũi tràn đầy vẻ âm trầm, lạnh như băng nói: "Tiếp tục tìm, lúc nào tìm được thì lúc đó mới thôi!"
"Vâng, Viện chủ!"
Một đán đệ tử Vân Ưng viện trong lòng kinh hoảng, vội vàng tản ra lần nữa, nhanh chóng tìm kiếm.
Mỗi người đều lo lắng bất an.
Con trai độc nhất của Viện chủ, Trần Vân Sơn trước đây không lâu dẫn người hành động, kết quả cho đến bây giờ còn chưa trở về!
Càng quan trọng hơn chính là!
Toàn bộ Lạc Nhật chi sâm đã được bọn họ lật tung, sống không thấy người, chết chẳng thấy xác, thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Viện chủ đại nhân Vân Ưng viện này gần như đã ở vào ranh giới cuồng bạo.
Bọn họ không dám tưởng tượng, nếu như không tìm được Trần Vân Sơn vậy sẽ có kết quả gì?
"Ai?"
Đột nhiên, con mắt Trần Hồng Ưng phát lạnh, đột nhiên quay đầu lại, mở miệng quát chói tai.
Soạt!
Trần người sát khí ngút trời.
Lá rung bay múa xung quanh.
"Là ta!"
Một bóng người cao lớn lập tức tung người mà đến, rơi vào trên mặt đất, một thân trường bào màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, tóc buộc lên, sau lưng cõng theo một cây côn sắt đen nhánh, tràn ngập một cỗ khí tức vô hình.
Lôi Tiêu - Viện chủ Phá Quân viện!
"Không cần tìm nữa, con của ngươi đã chết rồi!"
Lôi Tiêu vừa mới đáp xuống thì lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận