Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 484: Trở về

Ròng rã cả một ngày trôi qua.
Mắt thấy trời lại sắp tối.
Những tên đệ tử ra ngoài tìm hiểu tin tức kia cuối cùng đã trở về.
"Tin tức lớn!"
Một vị đệ tử trong đó vừa mới trở về không khỏi thở hổn hển, lớn tiếng kêu to, lập tức khiến cho những đệ tử khác đang trị thương trong viện cũng phải mở to hai mắt mà nhìn, ngay cả Tống Kim Luân ở trong phòng cũng vậy, đột nhiên mở ra hai mắt, nhìn ra phía bên ngoài.
"Tin tức lớn gì, Tiêu sư đệ đâu?"
"Đúng vậy a Tiêu sư đệ ở đâu?"
"Tiêu Phóng đâu?"
Tống Thục Mai, Phương Viện Viện và những người khác vội vàng lao tới, mở miệng hỏi thăm.
Trên mặt đệ tử kia lộ ra vẻ rung động, thở dốc nói: "Không thăm dò được tin tức của Tiêu sư huynh, có điều ta thăm dò được tình huống của tổ chức Tà Đạo, đêm qua ... đêm qua vị Tà Mẫu chuyển sinh kia truy sát tới, chết rồi, hắn bị người diệt, hơn nữa cao thủ trong tổ chức Tà Đạo đang điều tra người còn sót lại của Thần Vũ tông ở khắp mọi nơi, muốn tìm cao thủ tinh thông Lôi điện và chân khí hỏa diễm!"
"Cái gì?"
"Tà Mẫu chuyển sinh đã bị người diệt rồi?"
"Bọn họ đang tìm cao thủ tinh thông chân khí Lôi điện và chân khí hỏa diễm, đây là Tiêu sư huynh?"
Nhiều người há hốc mồm kinh ngạc.
Tống Thục Mai và mấy người còn lại càng là chấn động trong lòng.
Chẳng lẽ là Tiêu Phóng tiêu diệt tên Tà Mẫu chuyển sinh này?
Bên trong gian phòng.
Tống Kim Luân cũng đột nhiên nắm chặt nắm đấm, sau đó chậm rãi thả ra lần nữa, nhẹ giọng ho khan, đi ra khỏi gian phòng, trên mặt không có chút huyết sắc nào, ánh mắt nhìn vào trong viện.
Mọi người thấy hắn đi ra, lập tức thi nhau hành lễ.
"Tiêu Phóng đâu?"
Tống Kim Luân hỏi thăm.
"Không biết, còn chưa thăm dò ra."
Sắc mặt Tống Kim Luân trở nên âm trầm, cau mày lại.
"Cha, Tiêu Phóng ... chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tống Thục Mai bước tới hỏi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Tống Kim Luân nhẹ giọng thở dài.
"Hy vọng là vậy đi!"
Ánh mắt của hắn thâm thúy, nhìn về phía nơi xa.
Thời khắc Thần Vũ tông sắp diệt vong, lại bất ngờ xuất hiện một vị đệ tử như vậy ...
. . .
Nơi xa.
Trong hang động.
Dương Phóng nhìn vào mặt trời ngả về tây, lặng lẽ ngồi xếp bằng, chờ đợi thời gian.
Từ tối hôm qua trở về, hắn cũng không có đi nơi nào, tìm được chỗ hang động để ẩn nấp, một mực yên lặng chờ đợi.
Bởi vì!
Tính toán thời gian.
Lập tức sẽ phải trở về.
Sau lần trở về này, là có thể biết Nhậm Quân và Trình Thiên Dã còn sống hay đã chết.
Mắt thấy mặt trời nơi xa lặn dần dần biến mất.
Dương Phóng vươn người đứng dậy, lập tức nhanh chóng phong bế hang động, đi vào khu vực sâu nhất trong hang.
Bóng tối dày đặc bao trùm mọi thứ.
Cảm giác bỏng rát quen thuộc nhanh chóng lại xuất hiện trên cánh tay hắn.
Cúi đầu nhìn xuống, giống như có ánh sáng sáng lên.
0 ngày 0 giờ 9 phút 59 giây!
58 giây!
. . .
Thành phố Nam.
Trần Thi Nghiên toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hà hổn hển, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy kinh hoàng, như thể vừa gặp phải một cơn ác mộng thật dài vậy, quay người bàn tay quơ về phía đầu giường, chạm vào chiếc ly cạnh giường, rót cho mình một cốc nước sôi để nguội trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống xong, nàng ta lại thở dốc một hơi nữa, vội vàng cầm lấy điện thoại để ở đầu giường, gọi tới cho Nhậm Quân.
Tút! Tút! ...
"Alo, Thi Nghiên, là ta."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Hai mắt Trần Thi Nghiên đỏ lên, sau khi nghe được âm thanh quen thuộc thì lập tức che miệng lại, cố nén nước mắt, nói: "Nhâm đội trưởng, ngươi còn sống, ngươi thực sự còn sống."
"Đúng vậy a, ta còn sống."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười khổ của Nhậm Quân.
Trước đó bọn họ trên nửa đường gặp phải ánh sáng xanh lục quỷ dị tập kích, đoàn thương đội mà bọn họ đi cùng tử thương thảm trọng, bọn họ trực tiếp phân tán chạy trốn.
Ngay cả chính Nhậm Quân cũng không nghĩ tới, hắn thế mà còn có thể sống sót.
Không chỉ còn sống sót, mà ...
Hắn hiện tại cũng đã không còn ở Bạch Trạch vực.
"Thi Nghiên, ta hiện tại lại được truyền tống đi một lần nữa, hôm đó sau khi phân tán chạy trốn, ta và Trình đội rơi vào bên trong lòng đất, tuyệt đối không ngờ lại phát hiện được truyền tống trận ở trong lòng đất, sau đó, chúng ta lại bị truyền tống đi."
Nhâm Quân nói với giọng bất đắc dĩ.
"Các ngươi được truyền tống một lần nữa?"
Trần Thi Nghiên giật mình mở miệng, "Nhâm đội trưởng, vậy các ngươi được truyền tống đến chỗ nào?"
"Kinh Sư, Kình Thiên vực!"
Nhậm Quân khẽ thở dài và nói: "Có điều diện tích ở Kính Thiên vực quá lớn, còn lớn hơn gấp bội so với Bạch Trạch vực, ta tạm thời còn chưa có liên hệ được với người xuyên không bên Kinh Sư."
"Cái gì? Các ngươi được truyền tống đến Kình Thiên vực? Vậy những người khác thì sao, những người khác đi nơi nào rồi?"
Trần Thi Nghiên vội vàng hỏi thăm.
"Ta cũng không biết nữa, ta vừa mới trở về, đang chuẩn bị gọi điện thoại lần lượt cho mọi người, trước tiên thấy được điện thoại của ngươi."
Nhậm Quân nói: "Đúng rồi, ngươi ở bên kia thế nào rồi? Còn có bao nhiêu người còn sống?"
"Không biết, ta ở bên kia cũng không liên hệ được với bọn họ, có điều ta gặp được Tần Quảng Vương, ta bây giờ đã đột phá đến Thất phẩm sơ kỳ!"
Trần Thi Nghiên vội vàng nói.
"Ngươi gặp Tần Quảng Vương? Còn đạt tới Thất phẩm sơ kỳ rồi?!"
Nhậm Quân giật mình nói.
"Đúng!"
Trần Thi Nghiên gật đầu, "Trước đây không lâu Tần Quảng Vương cho ta không ít đan dược, ta thuận lợi đột phá."
"Hắn thế mà lại chủ động liên hệ với ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận