Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 437: Hoàng Gia bảo

Dương Phóng hơi nheo mắt lại.
Mặc dù đoạn thời gian trước hắn thường thấy các loại mưa gió, giờ phút này khi nhìn thấy thảm cảnh này vẫn khiến trong lòng hắn không thể không cuộn trào mãnh liệt.
Hắn khẽ thở ra một hơi, cất bước đi tới, kiểm tra bảy bộ thi thể này một cách cẩn thận.
Bảy bộ thi thể đều không ngoại lệ, tất cả đều là cao thủ Thần Ảnh vệ.
Trong đó có ba người đều là Thập phẩm.
"Tối hôm qua chúng ta tách nhau ra để hành động trong tiểu trấn, hẹn chuẩn bị vào sáng sớm gặp nhau ở ngoài trấn, nhưng chờ mãi mà không thấy bọn họ xuất hiện, cho nên chúng ta mới vội vàng chạy tới kiểm tra, không nghĩ tới bọn họ đều đã chết thảm ở chỗ này !"
Lục Viễn vẻ mặt khó coi: "Xem thủ đoạn này, hung thủ giống như không phải vì giết người mà là đang tiến hành một loại nghi thức!"
"Nghi thức?"
Dương Phóng nói với vẻ mặt lạnh lẽo, "Là tổ chức Tà Đạo gây ra sao?"
"Rất khó nói có phải là bọn chúng làm ra hay không, nhưng trên đời này cũng không phải chỉ có mình tổ chức Tà Đạo mới biết được nghi thức, trong rất nhiều các chủng tộc khác nhau, đều sẽ truyền thừa một số nghi thức cổ xưa, hơn nữa càng là chủng tộc cổ xưa, loại nghi thức này sẽ càng dã man và máu tanh, về phần tổ chức Tà Đạo, bọn họ đã lâu rồi không có khởi động dạng nghi thức này, ta cũng không cách nào đưa ra kết luận!"
Lục Viễn trả lời.
Dương Phóng lạnh lùng nhìn về phía từng chữ viết ra như gà bới, nói với giọng nói lạnh lùng, "Chép những chữ kia xuống, người của Thần Ảnh vệ không thể chết một cách vô ích!"
"Vâng, đội trưởng!"
Lục Viễn ôm quyền lạnh giọng nói, trong lòng dâng trào hận ý rõ ràng.
Không cần biết là cái gì, dám can đảm làm ra loại chuyện này, một khi để cho bọn họ tra ra được thì đều phải hoàn trả gấp trăm lần nghìn lần!
Dương Phóng lại đi ra khỏi Phật điện, khe khẽ hít thở lấy không khí bên ngoài.
Một lát sau.
Lại nhìn về phía người đàn ông mặt vàng như nghệ ở một bên, nói: "Các ngươi lui ra ngoài đi, ta muốn thẩm vấn người này!"
Đông đảo Thần Ảnh vệ lập tức ôm quyền rời khỏi.
Một bên Thiên Điện.
Dương Phóng xách người đàn ông mặt vàng như nghệ qua, ném vào một bên, nhẹ nhàng nắn lại khớp cằm của hắn, sau đó lấy một cái bình sứ màu trắng ra, trực tiếp đổ chất lỏng bên trong vào bên trong miệng của hắn.
Người đàn ông mặt vàng như nghệ đang định mở miệng nhưng đột nhiên vẻ mặt trở nên ngốc trệ, đầu óc vang lên ong ong, sau đó trong nháy mắt trở nên mờ mịt và ngây dại ra.
Trông như con rối.
"Ngươi tên là gì? Là người nào bên trong Thất Đại Tinh Thần?"
Dương Phóng mặt không biểu tình.
"Ta tên Tây Môn Liệt, danh hiệu Văn Khúc Tinh Quân, bên trong Thất Đại Tinh Thần còn có sáu người là Liêm Trinh, Lộc Tồn, Cự Môn, Vũ Khúc, Tham Lang, Phá Quân , trong đó Vũ Khúc, Phá Quân, Tham Lam đều là Siêu phẩm!"
Người đàn ông mặt vàng như nghệ lẩm bẩm nói.
"Thật sao? Bọn họ tiến vào Siêu phẩm đệ mấy quan?"
Dương Phóng hỏi.
"Vũ Khúc, Phá Quân đều ở vào đệ nhất quan, Tham Lang có thực lực sâu không lường được, vào Siêu phẩm hơn mười năm, ta cũng không biết hắn ở vào đệ mấy quan."
Nam tử tiếp tục trả lời.
"Vậy thứ chứa bên trong cái bao màu vàng kia là cái gì? Vì sao các ngươi muốn cướp đoạt?"
"Là Huyền âm Long trảo, một trong tam đại thần khí của Dạ Thần giáo hơn một ngàn năm trước."
Nam tử thì thào.
"Ừm?"
Vẻ mặt Dương Phóng khẽ động, nói: "Làm sao lại rơi vào trong tay hai vị tăng nhân kia, bọn họ có lai lịch gì?"
"Bọn họ là tăng nhân của Đại Minh tự, Huyền âm Long trảo vẫn luôn bị phong ấn ở trong Đại Minh tự, trước đây không lâu, Đại Minh tự gặp phải tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân tập kích, tử thương thảm trọng, Phương trượng bị giết, sau đó bọn họ vì chuyển Huyền âm Long trảo mà phái ra mười bốn người đệ tử, mang theo hộp gỗ chạy đi khắp nơi, người của chúng ta đã giết chết ba nhóm tăng nhân của bọn họ."
Tây Môn Liệt tiếp tục nói.
"Huyền âm Long trảo này được Đại Minh tự phong ấn chồng chất, thà chôn sâu nó đi cũng không muốn sử dụng, có phải là có tệ nạn gì hay không?"
Dương Phóng tiếp tục hỏi thăm.
"Đúng vậy, nghe nói sử dụng quá nhiều sẽ khiến cho thân thể người sử dụng phát sinh biến dị dần dần hóa long, trở thành quái vật nửa người nửa rồng, nhưng tương ứng cũng sẽ mang đến Huyền âm Long lực vô cùng đáng sợ ..."
Tây Môn Liệt tiếp tục thì thào.
"Nửa người nửa rồng ..."
Dương Phóng mặt không biểu tình.
Khó trách!
Đám Ngư nhân kia muốn tập kích Đại Minh tự.
"Trên người của ngươi có loại khí tức của Ngư nhân, đám Ngư nhân kia ở đâu? Ngươi và những đồng bạn khác cũng đi cùng với bọn họ sao?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Đúng vậy, Liêm Trinh, Lộc Tồn và Vũ Khúc đều đi cùng với bọn họ, đang trốn ở Hoàng Gia bảo!"
Tây Môn Liệt trả lời.
"Dư nghiệt của Lạc Tuyết sơn trang và Tầm Dương kiếm phái cũng ở đó sao?"
Dương Phóng lạnh giọng.
"Đúng thế."
Tây Môn Liệt thì thào.
"Có bao nhiêu cao thủ, Siêu phẩm có mấy người?"
"Chỉ có hai người, một người là Vũ Khúc Tinh Quân, một người là Bảo chủ của Hoàng Gia bảo!"
Tây Môn Liệt trả lời.
"Hừ!"
Dương Phóng phát ra tiếng hừ lạnh, nói: "Không biết sống chết."
Hoàng Gia bảo vậy mà đầu hàng kẻ địch dưới con mắt của Thần Vũ tông!
Bỗng nhiên bán tay hắn vươn ra, chộp lấy khuôn mặt của Tây Môn Liệt, thuận tay bóc xuống, xoạt một tiếng, lấy mặt nạ da người trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt thật ở bên trong.
Ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, trên mặt phủ đầy tàn ngang, trông cực kỳ tầm thường.
Dương Phóng nhìn thoáng qua mặt nạ da người trong tay, lập tức thu vào trong giới chỉ, sau đó vỗ một chưởng vào trên trán của Tây Môn Liệt, phịch một tiếng, vỗ nát hộp sọ đỉnh đầu của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận