Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 339: Bắn pháo tín hiệu!

Cùng lúc đó, một đám bóng người nhanh chóng lao ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền đáp xuống boong tàu, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, vây chặt lấy hai người Dương Phóng.
Vương Thái lập tức bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, kinh hoảng không thôi.
"Vị bằng hữu này, hôm nay không bằng bán cho chúng ta chút thể diện, xem như chuyện này không xảy ra như thế nào?"
Người đàn ông trung niên mặc áo bào màu vàng kia mắt nhìn Dương Phóng bình tĩnh nói.
"Xem như không xảy ra sao?"
Dương Phóng lặp lại, cau mày nói:
"Nếu là trước kia thì không sao, có điều ... hôm nay là tới lượt ta tuần tra, ở vào ngày ta tuần tra, xuất hiện vụ án liên quan đến mạng người, hơn nữa chết còn là người của Đoạn gia, nếu như không lấy ra lời giải thích thì ta nên giải thích với phía trên như thế nào, huống hồ ..."
Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn về người đàn ông mặc áo bào màu vàng trước mắt, nói: "Các ngươi ... lại tính là thứ gì? Cũng xứng đàm phán với ta?"
Trên người hắn tỏa ra một cỗ khí thế cường đại, đi về phía trước.
"Lớn mật!"
Đám người bên cạnh lên tiếng quát chói tai.
Người đàn ông mặc áo bào màu vàng lập tức nhíu mày lại nhìn về phía Dương Phóng.
"Nói như vậy bằng hữu không chịu bán cho chúng ta chút thể diện rồi?"
"Thể diện là của ngươi, phải nhìn xem ngươi có năng lực bảo vệ hay không!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, cầm kiếm tiến lên.
Người đàn ông mặc áo bào màu vàng híp mắt lại, một tia lạnh lẽo hiện lên.
"Xem ra bằng hữu là quyết tâm muốn chết, đã như vậy, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Sưu!
Thân thể của hắn đột nhiên lao ra, kiếm mềm bên hông giống như linh xà ra khỏi vỏ, sắc bén chói lọi giống như mơ hồ không xác định, làm cho không cách nào bắt được, trực tiếp bao phủ về phía thân thể của Dương Phóng.
Xoát!
Trường kiếm Dương Phóng đột nhiên đâm ra, dường như là thật mà không phải là thật, biến ảo khó lường, nhanh chóng đối mặt với thanh kiếm mềm (nhuyễn kiếm), như thể điểm vào chỗ bảy tấc của linh xà, ngay sau đó, nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng, không khí u ám, gió lạnh đột nhiên nổi lên.
Âm Sát kiếm pháp!
Bằng Hư lâm Không bộ!
Đinh đinh keng keng!
Âm thanh thanh thúy, ánh lửa bắn tung tóe.
Động tác hai người tất cả đều nhanh đến cực hạn.
Trong nháy mắt đã giao thủ được hơn mười chiêu.
Tất cả đều nhanh đến mơ hồ.
Bàn ghế xung quanh tất cả đều bị kiếm khí gây thương tích, xuất hiện vô số vết nứt.
Trong khi cuộc chiến đang diễn ra sôi nổi, đột nhiên, người đàn ông mặc áo bào vàng hét lên một tiếng lớn và nói: "Ngã xuống!"
Kết quả Dương Phóng hừ lạnh một cái, trường kiếm vẫn lấy tốc độ cao đâm về phía người đàn ông báo bào vàng, thân pháp lấp lóe biến ảo khó lường.
Người đàn ông áo vàng giật mình khi thấy chất độc được âm thầm thả ra không thể hạ độc được Dương Phóng thì trong lòng giật mình, có điều gì đó không ổn.
Hắn vội vàng vung kiếm mềm, tiếp tục đón lấy Dương Phóng.
Nhưng đột nhiên từng đợt cảm giác choáng váng nồng đâm truyền ra từ trong đầu của hắn, khiến hai mắt của hắn đều trở nên mơ hồ, lỗ mũi phát nhiệt, chảy ra máu mũi.
Sau đó!
Chuyện để cho người đàn ông mặc áo bào vàng kinh hãi xảy ra.
Những người vẫn còn vây xung quanh ở mọi hướng, không có ngoại lệ, tất cả đều ôm lấy cổ, phát ra tiếng kêu thảm, phun ra máu tươi, lần lượt ngã xuống đất và chết một cách thảm khốc.
Người đàn ông áo bào màu vàng quả thực không dám tin.
Làm sao có thể?
Kịch độc của chính mình làm sao lại hạ độc chết toàn bộ người một nhà bên mình?
Hắn đột nhiên như hồn vía lên mây, phản ứng lại.
Người này!
Lại cũng tinh thông độc thuật?
Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe, thân thể nặng nề bay ngược về phía sau.
Người đàn ông áo bào màu vàng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai bàn tay bị chém đứt cổ tay, trực tiếp rơi xuống phía xa, trên người trúng kịch độc, đau đến không muốn sống, cũng không cách nào động đậy.
Để ngăn người này cắn lưỡi tự tử, Dương Phóng đã nhanh chóng làm lệch khớp cắn của người này ra.
"Vương Thái, bắn pháo tín hiệu!"
Dương Phóng lạnh giọng nói.
Vương Thái cách đó không xa lộ ra vẻ mặt kinh hãi, hoàn toàn nhìn ngây ngốc, nghe thấy vậy thì vội vàng gật đầu, lấy ra pháo hiệu độc nhất của Thần Vũ tông, đốt lên ở trên mặt sông, chẳng mấy chốc một luồng ánh sáng xanh lục phóng lên trên trời.
Dương Phóng nhấc trường kiếm lên, lập tức đi vào bên trong khoang thuyền, bắt đầu kiểm tra cẩn thận xem có người nào còn sống hay không.
Một lát sau.
Hắn cau mày lại đi ra lần nữa, đứng ở trên boong tàu lặng lẽ chờ đợi.
Từ đầu đến cuối cũng hắn chưa từng hỏi người đàn ông mặc áo bào vàng một câu.
Người đàn ông mặc áo bào màu vàng hai tay bị cắt đứt, lệch khớp cắn, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, phát ra tiếng 'hô hô hô', cố gắng biện minh cho điều gì đó.
"Không cần phải phí sức như vậy, ta không có hứng thú với bất cứ điều gì ngươi nói."
Dương Phóng nhìn về phía mặt nước nơi xa, lạnh giọng nói.
Trong mắt người đàn ông mặc áo bào màu vàng lộ ra một tia tuyệt vọng, trên mặt lộ ra nụ cười thảm.
Đáng hận hiện tại hắn ngay cả việc cắn lưỡi tự tử cũng trở thành hy vọng xa vời.
Hơn nữa loại độc kia của đối phương dường như khống chế cực kỳ đúng chỗ.
Trong thời gian ngắn, hắn vậy mà hết lần này tới lần khác không chết được.
Khoảng thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Khoảng nửa canh giờ sau.
Nơi xa có tới mấy chiếc thuyền nhanh lao tới.
Ở trên một chiếc thuyền nhanh ở phía trước nhất, đột nhiên là Trần quản sự đang đứng ở trên đó.
Ở bên cạnh thì là Hoàng Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận