Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 159: Bái sư

Cả ba đều có độc tính cao và các vật liệu cần thiết đều cực kỳ hiếm.
Hoàn toàn khác với chất kịch độc mà hắn điều chế trước đó.
Đây là một loại kịch độc cũng có tác dụng với cao thủ Linh cấp!
"Ta chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ vật liệu nào trong số này, không biết liệu nó có khó mua hay không?"
Dương Phóng tự lẩm bẩm một mình.
Nội dung trong mười mấy trang đầu chẳng mấy chốc đã được hắn đọc xong, toàn bộ đều đã nắm được rõ ràng trong đầu.
Dương Phóng thả bí tịch xuống và lại nghĩ về chuyện tâm pháp Linh cấp một lần nữa.
Đã không trông cậy được vào chợ đen rồi thì như vậy chỉ có thể đi tìm kiếm môn phái.
Trong đầu của hắn cẩn thận nhớ lại các môn phái võ đạo lớn trong Bạch Lạc thành.
Hắc Long quân đây là thế lực hắn không thể gia nhập vào, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ tẩy.
Sau đó là Thập Tự môn, Cảm Ứng môn cũng phải loại trừ.
Thập Tự môn là môn phái của Trần Thi Nghiên, nếu như bản thân mình gia nhập vào đó vậy chắc chắn sẽ rất dễ bị phát hiện.
Mà Cảm Ứng môn thì càng quỷ dị hơn, tinh thông cảm ứng tâm linh, có thể cảm nhận được biến hóa cảm xúc của người khác.
Này nếu như mà gia nhập vào thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ cả.
"Những môn phái còn lại chính là Kiếm tháp, Hắc Sơn tự, Tứ Phương minh và Huyền Vũ tông ..."
Kiếm tháp thì nhận đệ tử từ nhỏ chia vào hai nhóm, nhóm nữ thì khoái kiếm mà nhóm nam thì trọng kiếm, hắn không đủ điều kiện cũng như không phù hợp với hắn.
Hắc Sơn tự thì hắn cũng không có ý định cạo đầu xuất gia.
Tứ Phương minh vậy cũng thôi.
"Ừm? Chỉ còn Huyền Vũ tông ..."
Trong lòng Dương Phóng đột nhiên khẽ động.
Môn phái này, Trình Thiên Dã đã từng giới thiệu qua cho mọi người.
Cũng là một tông môn võ đạo lớn ở bên trong Bạch Lạc thành.
Nhưng không giống chính là, môn phái này có thành phần phức tạp, từ sau khi bang chủ mất tích, tình huống trong đó đã dần dần trở nên bất thường.
Càng quan trọng hơn chính là, gia nhập vào môn phái này sẽ không khó, muốn thu hoạch được tâm pháp Linh cấp vậy càng không khó.
Trong Huyền Vũ tông có mấy vị trưởng lão đã bị tha hóa từ lâu, đang âm thầm thu lấy khoản tiền kếch xù để truyền thụ nội công Linh cấp (tâm pháp Linh cấp).
Với tám trăm lượng bạc là sẽ trực tiếp truyền thụ, đắt hơn một trăm năm mươi lượng so với ở chợ đen.
Nhưng có thể học được hay không cũng phải xem vào tư chất của người đó.
"Chính là nó."
Hai mắt Dương Phóng sáng lên.
Chuyện mà có thể sử dụng tiền giải quyết được thì đều không tính là chuyện gì.
Mình bây giờ chính là nhiều tiền!
Tám trăm lượng bạc đối với một phần lớn người mà nói thì đây là một khoản tiền rất lớn, bao gồm mấy người Trình Thiên Dã, bọn họ cũng giống vậy không mua nổi.
Tâm pháp Linh cấp mà người xuyên không thành phố Nam lấy được vẫn là do Trần Thi Nghiên cung cấp cho.
Trần Thi Nghiên phải rất mạo hiểm mới có thể lấy được tâm pháp Linh cấp của Thập Tự môn nộp lên cho Nhậm Quân.
Nhưng cũng bởi vậy, Nhậm Quân căn bản không dám truyền thụ cho người Lam tinh khác một cách bừa bãi, bởi vì như vậy, một khi bị bại lộ sẽ ảnh hưởng đến Trần Thi Nghiên.
Bọn họ ngược lại là muốn đi Huyền Vũ tông để bái sư, nhưng đáng tiếc chưa đủ điều kiện.
Dương Phóng hạ quyết tâm, chạy ra ngoài sân, cầm lấy trường đao tiếp tục tu luyện.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dương Phóng rời khỏi nơi ở, bắt đầu đi loanh quanh trong thành.
Toàn bộ thành trì này vô cùng rộng lớn, sau khi hắn tìm người hỏi han kỹ càng mấy lần.
Cuối cùng Dương Phóng đã chạy đến một ngọn đồi nhỏ.
Bạch Lạc thành cực kỳ rộng lớn, trong thành còn có cả đồi núi, sông ngòi và các công trình kiến trúc khác nhau.
Huyền Vũ tông chính là được thành lập và xây dựng ở trên ngọn đồi nhỏ này.
"Ngươi muốn tìm Chu trưởng lão sao?"
Một người đàn ông cường tráng trên người đầy cơ bắp ở bên trong sân, ném tạ đá trong tay xuống, mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, làm phiền dẫn tiến."
Dương Phóng chắp hai tay lại.
"Tiểu tử, ngươi là ... Bái sư sao?"
Người đàn ông cường tráng kia nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, nhìn từ trên xuống dưới.
"Đúng vậy."
"Bái sư thì được a!"
Người đàn ông cường tráng mỉm cười, nhưng vẫn bất động.
Dương Phóng bình tĩnh chờ đợi, đột nhiên nhướng mày lên, phản ứng lại, lấy ra một hai bạc vụn giao cho người đàn ông cường tráng nói: "Làm phiền sư huynh dẫn tiến!"
"Tính ngươi thông minh!"
Người đàn ông cường tráng cầm lấy bạc, có chút vui vẻ, cất vào trong ngực thì quay người cười nói, "Đi theo ta đi, Chu trưởng lão thế nhưng là không tiếp khách một cách tùy tiện!"
Dương Phóng lập tức yên lặng đi theo đằng sau.
Một đường đi quan sân trước, sau đó lại đi qua một cái Diễn Võ trường chiếm diện tích rộng lớn.
Rẽ trái rẽ phải các kiểu con đà điểu rồi mới đi tới một ngôi nhà có sân nhỏ.
Toàn bộ ngôi nhà nhỏ có sân này được dọn dẹp sạch sẽ.
Cho dù đang ở giữa mùa đông, nhưng hương hoa vẫn lan tỏa.
Hai bên trồng đầy các loại cây, khoe sắc trong gió, sắc màu rực rỡ, tràn ngập hương thơm, thật là xinh đẹp.
Trong sân.
Một lão giả chăm sóc đầu tóc râu ria rất chi là cẩn thận, trên người mặc trường sam, trong tay đang cầm vòi hoa sen tưới lên những cây hoa trước mặt.
"Chu trưởng lão, có người cầu kiến!"
Người đàn ông thân thể to cao cường tráng kia lập tức cung kính nói.
"Cầu kiến sao?"
Lão giả dừng độc tác trên tay, xoay đầu nhìn lại, đôi mắt nhìn về phía Dương Phóng, hơi trầm ngâm, trong lòng giống như hiểu được, nhưng vẫn mở miệng hỏi, "Ngươi tới đây làm gì?"
"Đệ tử đến đây để bái sư, cầu Chu trưởng lão thành toàn!"
Dương Phóng ôm quyền nói.
"Bái sư."
Chu trưởng lão nở ra nụ cười lạnh, nói: "Bái sư thì ngươi phải đợi đến đầu xuân năm sau, đến lúc đó tông môn tự nhiên sẽ chiêu sinh bên ngoài, thông qua luận võ đến xác định nhân tuyển, ngươi tìm đến lão phu ta đây để làm cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận