Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1174 - Đại ca, ngươi ... ngươi đang làm gì?



Chương 1174 - Đại ca, ngươi ... ngươi đang làm gì?




Một người còn sống sờ sờ như vậy, cứ như vậy chết mà không có một chút tiếng động nào!
Hắn thế nhưng là cao thủ Bất Diệt cảnh!
Bất kể kẻ địch phía sau mạnh mẽ như thế nào, ít ra hắn cũng có thể ngăn cản một chút phải không?
"Nơi này áp chế dị tượng, áp chế chân khí, hắn không cách nào phát huy thực lực, bị người miểu sát là chuyện bình thường."
Dương Phóng đột nhiên mở miệng nói.
Nhưng nói thì là nói như vậy, hắn vẫn không tránh khỏi căng thẳng, cực kỳ cảnh giác, Lục Đạo Luân Hồi chuẩn bị gọi ra bất cứ lúc nào.
Vào thời điểm Ngưu Đầu nhân này chết thảm, ngay cả hắn cũng không thể cảm nhận được bất kỳ dao động nào.
Thật là cổ quái!
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt căng thẳng, lại trở nên cực kỳ lo lắng.
Tuy nhiên!
Chuyện quỷ dị cũng không kết thúc ở đó.
Ở sau khi bọn họ tiếp tục di chuyển được một đoạn thời gian.
Đột nhiên, lại xảy ra sự khác thường.
Một vị cường giả đi ở bên cạnh Dương Phóng đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, toàn bộ thân hình lập tức trở nên khô quắt xuống mà không có dấu hiệu nào, giống như đột nhiên thoát hơi vậy.
Xoát!
Đảo mắt, đối phương hóa thành một bộ thây khô héo ngã nhào xuống đất.
Lần này mọi người nhìn thấy rất rõ ràng, tất cả đều kinh hô lên.
"Lại có người chết!"
"Quả nhiên là oán linh của Vương giả a!"
"Cầu Vương giả tha cho chúng ta một mạng!"
Mọi người lại kinh hoảng kêu to lên.
Dương Phóng vẻ mặt kinh ngạc.
Lần này, hắn cũng nhìn không rõ đối phương chết như thế nào.
Một vị cường giả cái thế vậy mà cứ đột nhiên khô quắt lại như vậy?
"Đại ca ... hay là, chúng ta cần quỳ xuống a."
Tần Thiên Lý nói với giọng điệu bối rối, rất căng thẳng, muốn quỳ xuống lần nữa.
Dương Phóng nhíu mày, không có để ý tới hắn.
Đột nhiên, hắn vận chuyển Nhân Quả Thần chủng, trong mắt hiện ra từng dây từng dây nhỏ vô hình, dày đặc như mạng nhện, phân bố dày đặc theo chiều dọc và chiều ngang, kéo dài ra xung quanh.
Không ít dây nhỏ lập tức được kết nối với mọi người ở chỗ này.
Cả thế giới đã trở nên khác biệt trong mắt hắn.
Dương Phóng quan sát cẩn thận.
Đột nhiên!
Lông tơ hắn dựng đứng lên, cảm nhận được đằng sau lưng truyền đến một cỗ nguy hiểm vô cùng to lớn, đột nhiên quay đầu lại, vỗ một chưởng tới, một bàn tay to lớn đầy lông đen xuất hiện, chồng lên bàn tay của hắn đánh về phía sau lưng.
Ầm một tiếng!
Khu vực phía sau truyền đến tiếng nổ vang.
Dương Phóng trợn trừng mắt lên, càng cảm thấy kinh dị hơn.
Ở dưới sự cảm nhận của Nhân Quả Thần chủng, một cái quan tài bằng đồng cổ vô hình đột nhiên xuất hiện trước mắt, vô cùng to lớn, dài khoảng mười mấy mét, nặng nề trì trệ, ở trên bao phủ màu xanh gỉ đồng.
Vào lúc này nắp quan tài đã nứt ra một cái khe, đang có một bàn tay trắng toát nhô ra ngoài, va chạm với bàn tay lông đen của hắn.
Thân thể Dương Phóng lảo đảo, lập tức nhanh chóng lùi ra ngoài.
Cảm giác giống như là bị một ngọn núi lớn va chạm trúng vậy, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Đồng thời, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy tay phải chính mình vừa mới đánh ra, khô quắt lại với tốc độ mà mắt trần có thể thấy được, giống như tinh khí ở trên đó bị đối phương trực tiếp hút đi vậy.
Hắn gào to một tiếng, vận chuyển Hắc Ám Thần chủng, bắt đầu cướp lại tinh khí, hút lấy lượng lớn tinh khí ở bên trong không gian này trở về chính mình, khiến bàn tay vừa mới khô quắt xuống lại trở nên đầy đặn một lần nữa.
Quan tài to lớn bằng đồng sau một kích cũng nhanh chóng rút trở về lần nữa, xuất hiện ở trong góc.
Tần Thiên Lý, Lão Thụ Nhân và những người khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía Dương Phóng.
Giờ phút này, ngoại trừ Dương Phóng, ai cũng không nhìn thấy sự tồn tại của chiếc quan tài cổ bí ẩn.
Bọn họ chỉ thấy Dương Phóng sau đó đánh ra một chưởng, tiếng nổ vang rền, sau đó bàn tay khô héo đi, sau đó lại khôi phục bình thường lại một lần nữa.
Trông cực kỳ cổ quái.
"Đại ca, ngươi ... ngươi đang làm gì?"
Tần Thiên Lý căng thẳng mở miệng nói.
"Bị nhằm vào."
Dương Phóng ngưng giọng mở miệng, nhìn chăm chú vào cỗ quan tài cổ cực lớn lui vào một góc.
"Bị nhằm vào?"
Tần Thiên Lý trừng to mắt, "Không ... sẽ không phải là tàn hồn của Vương giả chứ?"
"Không, một cái quan tài lớn bằng đồng thau!"
Dương Phóng mở miệng nói.
Tất cả những người có mặt đều kinh hãi và hoảng loạn.
Móa nó, thật hay giả.
Vì sao mà tất cả bọn họ đều không nhìn thấy.
"Nơi này có chỗ quái dị, đổi phương hướng lục soát khác, đi mau!"
Một đại hán toàn thân mọc đầy vảy giáp đột nhiên kinh quát một tiếng, nói với đồng bạn của mình, quay người rời đi.
Những người khác ở bên cạnh cũng rất bối rối.
Phần lớn người đều đi theo.
Chỉ có Lão Thụ Nhân một mặt kinh hoảng, không biết nên như thế nào cho phải.
"Bọn họ sắp chết!"
Dương Phóng trầm giọng nói, nhìn chằm chằm nhóm cường giả rời đi.
"Cái gì?"
Tần Thiên Lý lại lộ ra vẻ kinh hãi.
Dương Phóng trong lòng cuộn trào mãnh liệt, hạ quyết tâm không nhúng tay vào chuyện của người khác, nhưng sau khi cân nhắc nhanh chóng, vẫn đuổi theo tới, đi lên đã là Lục Đạo Luân Hồi.
Hắn lo lắng rằng sự tồn tại trong quan tài khổng lồ sẽ trở nên khó chơi hơn sau khi hấp thụ tinh khí của mọi người, bởi vậy hắn không thể để cho nó hấp thu thêm lần nữa.
"Ngươi muốn làm gì?"
Toàn thân đại hán mọc lên đầy vảy giáp, biến sắc, nhìn về phía Dương Phóng.
A!
Hắn đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm, toàn bộ thân hình đột nhiên khô quắt lại với loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Da bọc xương, bỏ mạng chết thảm.
Những người bên cạnh khác tất cả đều lộ ra vẻ mặt giật mình.
"Làm sao có thể?"
Xoát!
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận