Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1193 - Chiến phủ!



Chương 1193 - Chiến phủ!




"Dựa theo các loại lời đồn đãi, hắn chắc là còn sống, nhưng ta đoán cho dù hắn còn sống, vậy chắc chắn sẽ tồn tại vấn đề."
Một lão giả đầu đội một chiếc mũ cao, trong tay cầm quải trượng, để bộ râu bạc, mở miệng cười nói: "Nguyền rủa trong thiên địa này nào có thoát khỏi dễ dàng như vậy? Dựa theo ghi chép trong sách cổ của Băng Tuyết Thần cung chúng ta, cho dù có người có thể may mắn trở về cũng căn bản không có khả năng ở lại trong thời gian dài, ở lại trong khoảng thời gian dài sẽ gặp phải nguyền rủa càng lớn, hắn đã từng xuất thủ mấy lần, về sau nếu như tiếp tục xuất thủ nữa vậy sẽ chỉ gặp phải nguyền rủa ngày càng mạnh hơn, thẳng đến khi bị nguyền rủa giết chết hoàn toàn, cho nên, chỉ cần mọi người có tâm phòng bị, hắn căn bản không làm gì được chúng ta."
"Quả là thế!"
"Lão phu cũng sớm có suy đoán!"
"Ha ha, Lam trưởng lão cái gì, mặc cho ngươi khi còn sống có uy danh chấn thiên, cái thế vô địch, một khi chết đi rồi thì còn không phải chỉ là một đống bùn thối thôi sao!"
"Ngươi sai rồi, hắn còn chưa chết, nhưng coi như chưa chết, cũng không khác gì so với một đống bùn thối!"
"Ha ha ha ··· "
Mọi người đều cười lên ha hả.
"Đáng tiếc, đáng tiếc!"
Tào Hồng Liệt - Cung chủ Chiến Thần cung mặt mũi tràn đầy cảm khái, tiếp tục xoa xoa chén ngọc trong tay, cười nói: "Ta vốn muốn tiến vào mảng Càn, kiếm thí cao thủ thiên hạ, nếu như hắn không đột phá tới một bước cuối cùng, chắc chắn sẽ là một khối đá tốt dùng để mài đao, chỉ tiếc, sẽ không còn được gặp lại hắn!"
"Tào huynh không cần tiếc, muốn tìm người giao thủ còn sợ không có người sao?"
La Thiên Long cười ha ha nói.
"Lam trưởng lão kia đúng là đáng tiếc, nếu như hắn không đột phá một bước cuối cùng, lấy đủ loại nội tình và võ học của hắn, chưa chắc không thể vô địch trong Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, nhưng hết lần này tới lần khác lại đột phá đến một bước cuối cùng, tâm cao khí ngạo, không cam lòng cúi đầu, trong vòng ba năm rưỡi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
Ứng Thiên Hùng mở miệng than nhẹ, rất có một loại khí chất chỉ điểm thiên hạ.
Những người khác đều khẽ gật đầu, vẻ mặt tươi cười, chuyện trò vui vẻ.
Đột nhiên!
Một cỗ khí thế vô cùng thần bí bộc phát ra từ đằng xa, trùng trùng điệp điệp, nối liền trời đất, trong nháy mắt lan tràn mấy chục dặm.
Khiến cho mặt biển rộng lớn như vậy gần như tất cả cao thủ Thánh Linh cảnh đều sinh ra cảm ứng, biến sắc, không nghĩ ngợi chút nào, thân thể nhanh chóng lao ra ngoài rơi vào khắp nơi trên boong tàu.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía xa.
Chỉ thấy trên mặt biển phía trước nhất bộc phát ra ánh sáng, sóng dậy ầm ầm, giống như một ngọn núi lửa ngầm phun trào, vô tận sóng biển dâng trào trên toàn bộ mặt biển.
Từng cơn sóng lớn ngập trời liên tục phóng lên trời!
Kèm theo sóng lớn dâng trào còn có những tia sáng đáng sợ, ẩn chứa thần uy mang tính hủy diệt nồng đậm, quét sạch tứ phương.
"Thần khí sắp xuất thế!"
"Đó là cái gì? Một thanh Chiến phủ!!"
Rất nhiều người la hét lên, bàn tán xì xào.
Sau đó từng vị cao thủ Thánh Linh cảnh, trong lòng rung động, bắt đầu thi nhau hành động, lao về phía trước, chân giẫm sóng nước, tốc độ như điện, muốn trở thành người đầu tiên tiếp cận tới.
Bọn họ chỉ sợ Chiến bảo nghịch thiên này bị người khác cướp đi.
Ầm ầm!
Từng mảnh dao động vô cùng kinh khủng đang không ngừng bộc phát ở phía trước.
Ánh sáng hòa lẫn với sóng nước, khiến mặt biển vốn yên tĩnh nổi lên những đợt sóng dữ dội.
Ánh mắt Dương Phóng cũng ngưng trọng lại, nhìn về phía trước.
Từng mảnh từng mảnh hào quang xông ra, hội tụ ở trên không trung, thế mà lập tức hợp thành một cái bóng mờ hình Chiến phủ rất lớn, có kích thước gần trăm thước, nằm ngang trên bầu trời, thần uy vô tận.
Đây chỉ là uy năng bên ngoài của Thần khí!
Bản thể thực sự còn ở sâu trong biển cả.
Quả nhiên!
Bóng mờ hình Chiến phủ to lớn kia cũng không duy trì khoảng thời gian quá lâu, chẳng mấy chốc đã hóa thành một đạo lưu quang, tiêu tán đi.
Cùng lúc đó, sóng gió phía dưới càng dữ dội hơn, sóng cuộn trào, âm thanh ầm ầm.
Giống như kéo theo toàn bộ thiên địa vậy.
Ầm ầm!
Âm thanh to lớn.
Một chiếc rìu đá cổ xưa bắt đầu từ đáy biển chậm rãi trồi lên, bề mặt được bao phủ bởi lớp bùn dày, nằm dưới đáy biển không biết bao nhiêu năm rồi.
Nếu không phải trên bề mặt toát ra trận trận thần uy, gần như rất khó để cho người ta tin tưởng đây là một kiện Thần khí hoàn chỉnh!
"Xuất thủ!"
Đột nhiên, có người hét lớn.
Bốn năm bóng người lao ra khỏi đám đông, với tốc độ cực nhanh, bọn họ chộp về phía Chiến bảo đã hoen gỉ và bám đầy lớp bùn dày.
Hầu hết bọn họ đều đang lạnh lùng quan sát, đề phòng xung quanh có cấm chế lợi hại nào.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, bọn họ cũng không thể ngồi yên được nữa.
Bởi vì bốn, năm bóng người lao vụt qua đã dò đường thay cho bọn họ, sau khi lao tới cũng không có gặp phải bất cứ khác thường nào.
Lần này tất cả mọi người sôi sục lên.
"Phụ hoàng coi chừng!"
Hoàn Linh quận chúa hét lên kinh ngạc.
Lam Vô Kỳ đã dẫn theo hai vị cao thủ của hoàng thất, nhanh chóng lao tới.
Trên người hắn mặc một bộ áo giáp sáng chói, trong tay cầm một thanh kiếm gãy bằng vàng, biểu hiện vô cùng anh dũng, mái tóc trắng tung bay trên đầu, khí tức không ổn định.
Lĩnh vực của bản thân được gia trì bởi kiếm gãy bằng vàng, đã được phát huy hết tác dụng.
"Đây là trọng địa của hoàng thất, người không phận sự tất cả đều tránh xa ra!!"
Lam Vô Kỳ quát chói tai, vung kiếm gãy bằng vàng trong tay lên, vừa đối mặt đánh bay một tên cường giả Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận