Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1212 - Đằng trước có người



Chương 1212 - Đằng trước có người




Thiên Yêu Vương thay đổi sắc mặt, phản ứng cực nhanh, vội vàng đánh ra một cái bàn tay lớn màu đen, hung hăng chộp về phía Dương Phóng.
Ầm ầm!
Âm thanh to lớn, máu tươi bắn tung tóe.
Thiên Yêu Vương vẻ mặt tức giận, hai mắt trừng lên.
"Là ngươi, tiểu tử, ngươi còn chưa chết!"
"Thiên Yêu Vương, ngươi còn chưa chết thì ta làm sao có thể chết được?"
Dương Phóng cầm rìa đá trong tay, lùi về phía sau, mở miệng quát lạnh.
"Đủ rồi, mọi người không nên tiếp tục tiêu hao ở chỗ này nữa, bằng không chắc chắn cũng chỉ còn một con đường chết, chúng ta cũng không phải là cừu hận không thể hóa giải, cùng một chỗ nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này mới là vương đạo!"
Thiên Yêu Vương quát.
"Làm sao? Thiên Yêu Vương ngươi trước đó không phải đã tìm được biện pháp rồi sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Ngươi ... hừ!"
Thiên Yêu Vương hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói ra: "Bản tọa phát hiện phương pháp đó cũng không đáng tin, cần tìm kiếm một biện pháp khác, chúng ta cùng nhau hợp lực tìm kiếm thì nắm chắc lớn hơn."
Dương Phóng cau mày lại.
Gia hỏa này trước đó quả nhiên là đang lừa chính mình!
Tuy nhiên!
Để trong lòng của hắn lo lắng là, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão đến bây giờ cũng không thể tìm được.
Mảnh khu vực này quá mức mênh mông, xương mù xám xung quanh vô biên vô hạn, giống như vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối, rất nhiều nơi hắn đều đã đi nhiều lần.
"Như vậy đi, ngươi trước tiên tìm Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và những người khác của Thần thôn trước giúp ta, nếu như có nhiều người, có lẽ càng dễ tìm đường ra."
Dương Phóng mở miệng nói.
"Được!"
Thiên Yêu Vương gật đầu, đã không còn bất kỳ tính tình nào.
Sau đó, bọn họ lại tìm kiếm bên trong sương mù xám.
Mặc dù bọn họ chỉ liên thủ với nhau trong thời gian ngắn, sự cảnh giác giữa họ vẫn chưa được hạ thấp.
Hai người đều bật chân khí phòng hộ của mình lên, một mực đề phòng đối phương.
Lại qua một đoạn thời gian.
Sương mù xám vô biên vô tận xung quanh giống như cuối cùng đã đi đến điểm cuối.
Hoàn cảnh phía trước đột nhiên tối sầm lại, trở nên âm trầm kiềm chế, một mảnh đen sì, lộ ra sát khí nồng đậm.
Dương Phóng và Thiên Yêu Vương đều dừng bước lại, hai mặt nhìn nhau.
Mảnh thế giới trong bảo tháp này chẳng lẽ còn có nhiều lớp không gian?
Bóng tối trước mặt cùng với sương mù xám bên cạnh, giới hạn rõ ràng, giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Đột nhiên!
Dương Phóng khẽ cau mày, mở miệng nói nhỏ: "Đằng trước có người, hơn nữa không ít, có người đang đào đồ vật!"
Phong luật của hắn kéo dài ra, rõ ràng nghe được động tĩnh hơn mấy chục dặm phía trước.
Thiên Yêu Vương thì không thể không thầm lấy làm lạ mà nhìn về phía Dương Phóng.
Mảnh không gian quỷ dị này áp chế mọi thứ, lấy thính giác của chính mình cũng không thể nghe được động tĩnh đằng trước quá xa, tiểu gia hỏa này làm sao lại nghe được?
"Trên người gia hỏa này còn có bí mật!"
Thiên Yêu Vương thầm nói trong lòng, theo bản năng nhìn vào vòng xoáy sáu màu trên đỉnh đầu Dương Phóng một chút.
Hai người lại nhanh chóng chạy về bóng tối phía trước.
Trong lúc đó Dương Phóng không ngừng xác định vị trí, liên tục nghiêng tai lắng nghe, chỉ cảm thấy âm thanh càng ngày càng gần.
Ánh mắt hắn lóe lên, nghe được giọng của Nhị trưởng lão.
Là cao thủ Thần thôn!
Hô!
Dương Phóng lập tức tăng tốc độ chạy tới.
"Gia hỏa chạy đi đâu?"
Thiên Yêu Vương tức giận, nhanh chóng đuổi theo sau lưng.
Đảo mắt cái, bọn họ lao về nơi phát ra giọng nói phía trước.
Chỉ thấy trong không gian rộng lớn tối tăm ẩm ướt, vào lúc này đang có một nhóm người đang cật lực đào bới, đất đỏ đen cao như ngọn đồi đã chất đống ở một bên.
Cạnh bãi đất có một nhóm người làm nhiệm vụ vận chuyển đất.
Lại có một nhóm người phụ trách cảnh giới.
Mà cách đống đất chồng chất không xa đột nhiên có một hang động cực lớn, bên trong truyền đến tiếng đào sột soạt, xem ra còn có rất nhiều người đang đào.
Dương Phóng và Thiên Yêu Vương đều ngạc nhiên.
Lớp đất ở nơi này có thể bị phá ra?
"Người nào?"
"Ai!"
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên.
Từ bên đống đất đỏ đen, bảy tám bóng người gầy gò chạy ra, nhìn về phía hai người Dương Phóng.
"Hừ!"
Thiên Yêu Vương hừ lạnh một cái, thân thể cao lớn, lạnh lùng nhìn về phía mọi người.
"Ngươi là ... Thiên Yêu Vương?"
Đám người này tất cả đều bị dọa đến lông tơ dựng đứng cả lên, nhanh chóng lùi lại.
"Lão tổ, là lão tổ đại nhân!"
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên kích động mở miệng nói, nhanh chóng nghênh đón, hắn đã gầy như bộ xương, khí lực hao tổn nghiêm trọng, nhìn người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Không hề nghi ngờ, hắn chính là vị đời sau không may kia của Thiên Yêu Vương.
Bị thu vào trong bảo tháp trước đây không lâu.
Thiên Yêu Vương chính là vì cứu hắn mới không tiếc giá lớn tới đại náo Vương thành, đồng thời cũng bị bảo tháp trấn áp.
"Cái thứ phế vật, nếu không phải vì cứu ngươi, lão tổ ta làm sao sẽ rơi vào kết quả như thế này?"
Thiên Yêu Vương vẻ mặt rất là khó coi, cắn răng mắng.
"Vâng, lão tổ nói đúng lắm."
Người đàn ông trung niên kia vẻ mặt trắng bệch, kinh sợ, sau đó lập tức nói với Thiên Yêu Vương về phát hiện của bọn họ.
Mà vào lúc này, Nhị trưởng lão của Thần thôn cũng đã phát hiện Dương Phóng, nhanh chóng đi tới.
"Tiêu huynh đệ, ngươi sao rồi, ngươi không sao chứ?"
Nhị trưởng lão vội vàng hỏi thăm.
"Ta không sao, những người khác đâu? Đã tìm được Đại trưởng lão chưa?"
Dương Phóng mở miệng.
"Đều đang ở đây, tuy nhiên trạng thái đều không tốt, Đại trưởng lão đang đào hang bên dưới, chúng ta phát hiện mảnh khu vực này có chỗ khác biệt với mảnh sương mù xám, đất nơi này có thể được đào ra, có lẽ đào tới cùng thì có thể đào xuyên qua nơi này."
Nhị trưởng lão nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.



Bạn cần đăng nhập để bình luận