Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 669: Ồ? Ta vậy mà không biết

Nhìn vào những hạt gạo to và đầy đặn, Dương Phóng có loại cảm giác không kịp chờ đợi muốn ăn thử, hắn thuận tay cầm lên một hạt gạo to và đầy đặn, sau đó nhanh chóng bóc ra rồi ném vào trong miệng.
Cẩn thận nhấm nháp, lập tức một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trong miệng, hương vị tinh tế kích thích vị giác, dư vị bất tận.
"Thơm, ngọt, giòn, sần sật, mùi vị độc đáo, quả nhiên danh bất hư truyền."
Dương Phóng vừa nhấm nuốt, vừa mở miệng đánh giá.
Sách cổ có ghi, thường xuyên ăn thứ này trong thời gian dài có thể củng cố căn cơ, tăng cường khí huyết, tăng cường lực lượng của người ăn lên rất nhiều.
Chưa nói đến việc những tác dụng này có thật hay không, chỉ riêng mùi thơm thôi cũng có thể nói là tuyệt vời.
Dùng bí tịch Viêm Bạo chưởng tới đổi xem như là đổi đáng giá.
Sau khi Dương Phóng thưởng thức, cảm thấy vô cùng hài lòng, lập tức bận rộn với công việc, cầm kéo tới bắt đầu cắt những bông Hồng Ngọc mễ này xuống, bắt đầu vội vàng tách vỏ ra, phơi khô, để dành hạt giống ...
Bận rộn một phen.
Đảo mắt cái đã vào lúc xế chiều.
"Tần trưởng lão, bang chủ cho mời."
Đột nhiên, một tên bang chúng từ bên ngoài chạy tới, cung kính hô.
"Chuyện gì?"
Dương Phóng nhướng mày.
"Không rõ cho lắm, tất cả trưởng lão trong bang đều đã đi tới."
Tên bang chúng kia trả lời.
"Được, ta lập tức tới."
Dương Phóng trả lời một tiếng, sau khi thu dọn tất cả những gì thuộc về Hồng Ngọc mễ trong sân, lúc này mới đổi một bộ quần áo khác, thản nhiên bước ra ngoài cửa.
Thật ra thì không cần nghĩ hắn cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Hơn phân nửa là án mạng bi thảm ở sơn trang ngoài thành đã bị người phát hiện ra.
Dù sao mọi thứ trong sơn trang kia đều thuộc về Công Tôn Chiến - Phó Bang chủ, hơn nữa bên trong số người chết đó còn có con của hắn, chuyện này căn bản không che giấu được.
Tuy nhiên!
Dương Phóng trông bình tĩnh lạ thường, không có bất kỳ sóng gió nào.
Tất cả mọi dấu vết đều đã được hắn xóa đi, hắn căn bản không cần lo lắng sẽ có người nào hoài nghi tới trên người mình.
Hiện tại hắn chỉ là một vị Trưởng lão khách khanh của Thất Sát bang, đều không hiểu rõ hết đối với mọi chuyện, người khác có hỏi cái gì trả lời cái đó là được.
Những nơi đi qua, không ít bang chúng thi nhau hành lễ với Dương Phóng.
Dương Phóng nhẹ nhàng gật đầu, một đường đi tới, không bao lâu sau thì tiến vào bên trong một cái đại điện rộng lớn.
Bóng người tập trung trong toàn bộ đại điện, trần ngập một loại khí tức hỗn tạp.
Yếu nhất đều là cường giả Siêu phẩm.
Theo hắn đi vào trong đó, mọi người ở trong điện lập tức dùng ánh mắt tràn đầy các loại thần sắc, như kinh ngạc, cung kính, ôn hòa, lấy lòng ... vân vân.
Trên bảo tọa phía trên nhất của đại điện, đột nhiên có một bóng người nho nhã và ôn hòa đang ngồi ở trên đó.
Người này chính là Ngô Thông Huyền.
Vào lúc này hắn đang mặc một bộ trường bào màu đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh, sắc mặt bình tĩnh, nhìn vào Dương Phóng đang bước vào, đồng thời cũng giới thiệu cho mọi người, nói: "Các vị, đây chính là Trưởng lão khách khanh mới của bang chúng ta mà ta vừa mới nhắc tới với các ngươi, đồng thời cũng là vị cao thủ Thánh Linh cảnh thứ tư trong bang của chúng ta, tên là Tần Thiên Liệt - Tần trưởng lão."
"Bái kiến Tần trưởng lão."
Hầu hết trưởng lão trong đại điện đều thi nhau hành lễ.
Chỉ có số ít hai vị Thánh Linh cảnh là không có hành lễ mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, biểu đạt thiện ý.
Một người là Công Tôn Chiến - Phó Bang chủ, thân thể hắn cao lớn, cao khoảng một mét chín, trên người mặc trường bào màu xanh lam, trên mặt lộ ra vẻ bi thương khó mà che giấu.
Người còn lại là một nữ tử, vẻ ngoài trông khoảng ba mươi, nhưng không rõ tuổi, trong tay cầm một cây phất trần, ăn mặc giống như Đạo cô, đồng dạng cũng là một trong những Trưởng lão khách khanh của Thất Sát bang.
"Các vị khách khí."
Dương Phóng trả lời.
Sau đó Ngô Thông Huyền lộ ra nụ cười mỉm, giới thiệu từng thành viên cốt cán và tất cả trưởng lão trong bang cho Dương Phóng.
Cứ mỗi khi giới thiệu đến một người, Dương Phóng đều sẽ khẽ gật đầu.
Chẳng mấy chốc toàn bộ người trong đại điện đều được Dương Phóng biết.
Ngô Thông Huyền khẽ thở dài, nói ra: "Lần này gọi Tần trưởng lão tới còn có hai chuyện khác muốn nói, không biết Tần trưởng lão thế nhưng từng nghe được phong thanh gì không, hai ngày trước, Lục Liễu sơn trang ở ngoài thành bị người huyết tẩy, tất cả thành viên trong sơn trang đều chết thảm, chuyện này còn bao gồm cả Công Tôn Lan Đức, con trai của Công Tôn Chiến - Phó Bang chủ của bang chúng ta, cùng với một thiếu niên cực kỳ huyền thoại tên là Diệp Trần!"
Giọng nói của hắn rơi xuống, ngay lập tức khiến nhiều người trong đại điện thay đổi biểu cảm lần nữa.
Giống như cho đến lúc này còn chưa thể tin được.
Thiếu niên Diệp Trần một đường nghịch tập, sáng tạo ra các loại kỳ tích thế mà giờ thật đã đi chầu ông vải rồi?
Bị người giết chết ở Bắc vực?
Điều này tạo cho họ cảm giác như đang nghe kể chuyện vậy.
Phải biết ở tại Nam vực, bị nhiều cao thủ truy sát tới như vậy mà hắn vẫn có thể bình yên vô sự, nhưng bây giờ thế mà lại chết ở nơi này.
Bắc vực bọn họ chẳng lẽ còn nguy hiểm hơn so với ở Nam vực sao?
"Ồ? Ta vậy mà không biết."
Dương Phóng khẽ lắc đầu, nói: "Từ ngày hôm đó sau khi kết thúc Nguyên Dương tiểu hội, ta lập tức trở về, tình huống khác ngược lại là không hiểu rõ chút nào."
"Nhắc tới cũng đáng tiếc, tư chất của Công Tôn Lan Đức cũng không yếu, đủ để tiến vào hàng đầu bên trong rất nhiều người trẻ tuổi tuấn kiệt ở trong bang chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận