Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1002 - Quá ngây thơ rồi



Chương 1002 - Quá ngây thơ rồi




Tốc độ không thể tưởng tượng nổi!
Chạy đi được một lúc lâu.
Cuối cùng!
Bóng người này cuối cùng mới hiển hiện lên, tay áo rộng lớn, đầu đội mặt nạ ác quỷ, xuất hiện tại một mảnh rừng rậm, hắn đi tới chỗ này, bàn châm giẫm mạnh.
Ầm!
Mặt đất rung chuyển, giống như sóng vỗ tách ra hai bên.
Lập tức lộ ra hai cỗ thi thể chôn sâu trong lòng đất!
Một bộ là người đàn ông thon gầy áo bào đen!
Một bộ là tiểu nhị quán trà.
Sau khi hai cỗ thi thể này xuất hiện, bàn tay của bóng người này chụp một cái, nhấc bọn họ ra khỏi lòng đất, sau đó dương khí tràn ngập trong hai lòng bàn tay, sinh cơ mãnh liệt, lập tức nhanh chóng vỗ về phía các huyệt lớn quanh người bọn họ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Âm thanh trầm đục, lực lượng thần bí liên tục được hắn đánh vào trong cơ thể của bọn họ.
Âm Dương ấn!
Biến chết thành sống!
Sau khi liên tục đánh ra mấy chục cỗ lực lượng, cuối cùng một cỗ chân khí tràn vào trong cơ thể của hai cỗ thi thể, hai cỗ thi thể lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, trên người tiêu hết tử khí, sống lại lần nữa, thở hổn hà hổn hển, lập tức rơi xuống trên mặt đất, mở hai mắt ra, lộ ra vẻ kinh hãi.
Nhưng chẳng mấy chốc hai mắt bọn họ co rụt lại.
"Ngươi ... là ngươi, vì sao ngươi lại cứu chúng ta sống lại?"
Người đàn ông thon gầy áo bào đen kinh hãi mở miệng hỏi.
Người trước mắt đen nhánh, dáng người cao lớn, mặc áo bào ống tay rộng, liếc mắt một cái vẫn bị bọn họ nhận ra.
Chính là Dương Phóng!
"Thật sống lại, Âm Dương ấn quả nhiên huyền diệu!"
Dương Phóng tự nói.
Mặc dù đã giết bọn họ vào ban ngày, nhưng dùng lại chỉ là Tử ấn của Âm Dương ấn, chỉ là để cho bọn họ rơi vào trạng thái giả chết mà thôi, buổi tối trở lại lần nữa, dùng Sinh ấn tới triệt tiêu Tử ấn.
Này mới để cho bọn họ sống lại lần nữa.
Đương nhiên, chính Dương Phóng cũng chỉ là đang thí nghiệm mà thôi.
Bởi vì trước đây hắn chưa từng thi triển, hắn cũng không xác định hai người này có thể sống lại hay không.
Cũng may Âm Dương ấn đại thành quả nhiên không có làm cho hắn phải thất vọng.
"Rốt cuộc là ngươi muốn làm cái quái gì vậy?"
Tiểu nhị quán trà lộ ra vẻ mặt u ám, mở miệng hỏi.
"Không có gì, ta nói rồi, ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với các ngươi, làm quen với thủ lĩnh của các ngươi một chút, giữa hai bên lại không có cừu hận nào không thể hóa giải, không phải sao?"
Dương Phóng khí tức thăm thẳm, giọng nói bình tĩnh.
"Ngươi!"
Hai người trước mắt thầm kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau lần nữa.
Gia hỏa này thật muốn làm bằng hữu với bọn hắn?
Nói đùa cái gì vậy!
"Ừm?"
Đột nhiên, Dương Phóng nhướng mày, đột nhiên quát lớn một tiếng: "Cút ra đây!"
Sưu!
Lĩnh vực vô hình trong nháy mắt lướt tới, nhanh chóng tràn vào khoảng không một bên.
"A?"
Một tiếng kêu khẽ phát ra, ánh sáng đen lóe lên.
Thân thể Hắc Vô Thường xuất hiện, khuôn mặt trắng nõn, cái cằm thon, trên môi lộ ra hai cái ria mép, cười hắc hắc nói: "Thế mà lại bị phát hiện rồi? Dương huynh đệ, ngươi thật đúng là để cho ta phải kinh ngạc, hơn nữa thế mà thật không có ý tốt, muốn đối địch với Diêm Quân, chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?!"
Hắn thế mà lại tiếp tục đi theo Dương Phóng.
"A, là ngươi sao!"
Dương Phóng vẻ mặt thờ ơ, nói: "Nếu đã biết bí mật này thì như vậy ngươi đi chết đi!"
Sưu!
Thân thể của hắn đột nhiên lao tới, nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Gần như chưa hết một cái chớp mắt đã vồ về phía mặt của Hắc Vô Thường, năm ngón tay giống như năm cột trụ bằng đồng.
Vào ban ngày sau khi biết Hắc Vô Thường âm thầm theo dõi, hắn đặc biệt để lại mấy loại khí tức trên người Hắc Vô Thường, ngay ở vừa rồi, đã được hắn bắt được loại khí tức này.
Nếu như không có loại khí tức này nhắc nhở, hắn đoán chừng vẫn không phát hiện được đối phương.
Hắc Vô Thường đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng nổi giận hét lên một tiếng, dốc sức tiến hành chống cự, lĩnh vực bộc phát, tinh thần bộc phát, chân khí bộc phát, át chủ bài của hắn lập tức ra hết.
Tuy nhiên Dương Phóng đã ra nhiều át chủ bài ngay khi hắn xuất hiện, quả thực không có hắn một chút cơ hội nào.
Bàn tay thô to gần như trong nháy mắt vỗ về phía mặt của hắn.
Ầm ầm!
Máu thịt bắn tung tóe, bay múa lung tung.
Toàn bộ cái đầu giống như quả dưa hấu bị nát vậy.
Thi thể không đầu hung hăng bay ngược ra đằng sau.
"Không biết sống chết, cho rằng có chút át chủ bài thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Quá ngây thơ rồi."
Hắn nói với giọng điệu lãnh đạu, lắc lắc máu tươi dính trên lòng bàn tay.
Một màn như vậy đột nhiên xuất hiện khiến cho hai người người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen và tiểu nhị quá trà lộ ra vẻ mặt ngẩn ngơ mù mịt và u mê.
Đây là ...
Đầu óc bọn họ đang quay cuồng giống như đang ở trong một giấc mơ.
Bạch Vô Thường này thế mà giết chết Hắc Vô Thường?
Bọn họ là ... nội loạn sao?
Là khổ nhục kế? Hay là nói Bạch Vô Thường thật muốn hợp tác với nhóm người mình?
Trong lúc nhất thời, bọn họ có chút theo không kịp động tác của Dương Phóng.
Đột nhiên, Dương Phóng cau mày và đột ngột quay đầu lại.
Ngay cả người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen và tiểu nhị quán trà cũng phải há hốc mồm.
Chỉ thấy Hắc Vô Thường vừa rồi bị hắn bóp nát đầu, chỉ còn lại có một cỗ thi thể không đầu thế mà bây giờ đột nhiên biến dạng, toàn thân hắn giống như thể đang được thổi phồng lên, phù phù rung động, biến lớn một cách nhanh chóng, trong chớp mắt đã cao tới bốn năm mét, những sợi lông đen dày và mịn mọc ra từ khắp cơ thể hắn một cách nhanh chóng.
P/S: Ta thích nào ... chương 5



Bạn cần đăng nhập để bình luận