Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 233: Tà Linh số 9 bị giết?

Bỗng nhiên, nó quay người là trốn, nhanh chóng lao về phía phương hướng con hẻm nhỏ tối tăm kia.
Nhưng Dương Phóng làm sao có thể tha cho nó chạy thoát, hai mắt phát lạnh, thân hình đuổi theo một cách nhanh chóng.
Trảm thảo trừ căn!
Thứ này cũng tuyệt không thể lưu!
Phủ thành chủ lại cấu kết với tổ chức tà đạo!
Ai biết bọn họ có thể từ trong miệng đứa bé này mà biết được chuyện của đêm nay hay không?
"Cổn!"
Sâu trong con hẻm nhỏ đột nhiên truyền tới tiếng lôi đình, uy nghiêm vô biên, ầm ầm đinh tai nhức óc.
A!
Đứa bé quỷ dị phát ra tiếng kêu thảm thê lương chói tai, ôm lấy đầu nằm lăn lộn trên mặt đất, ngơ ngơ ngác ngác.
Dương Phóng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nhanh chư cực điện, nhân lúc đứa bé quỷ dị bị Lôi âm chấn nhiếp, một kiếm đâm thẳng về phía mi tâm của nó, phốc một tiếng, đâm xuyên thủng mi tâm của nó, nhấc thân thể lên đính vào trên bức tường bên cạnh.
Nhưng cho dù là như vậy, Dương Phóng vẫn cảm thấy không an toàn, nhanh chóng lấy một khối Tịch Tà ngọc ra nhét vào trong miệng của đứa bé, đứa bé quỷ dị nóng đến toàn bộ trong mồm đều đang xoẹt xoẹt bốc khói, phát ra từng đợt mùi tanh hôi khét lẹt khó tả.
Này cũng chưa tính là gì.
Tịch Tà ngọc màu đen được Dương Phóng nhét từ trong miệng đứa bé một đường nhét vào trong bụng.
A!
Đứa bé quỷ dị lại kêu thê lương thảm thiết một lần nữa, trên dưới toàn thân đang bốc khói không ngừng, trên làn da vốn là màu đen nhanh chóng xuất hiện những mụn nước nhỏ, sau đó những mụn nước nhỏ vỡ ra, từ bên trong chảy ra một khối lớn mủ đen, có mùi hắc gay mũi, tiếng ùng ục ùng ục rung động, nó kinh tởm cỡ nào thì gớm ghiếc như thế.
Dương Phóng nín thở, khép lỗ chân lông lại, thân hình lùi lại, giữ lấy trường kiếm và lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó.
Mủ trên cơ thể đứa bé quỷ dị chảy khá lâu rốt cuộc mới ngừng lại.
Đứa bé ban đầu đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại một khối Tịch Tà ngọc từ giữa không trung rơi xuống, lạch cạch một tiếng, rơi vào trên mặt đất.
Dương Phóng cau mày, xé rách một góc áo, bao bọc cầm lấy khối Tịch Tà ngọc, sau đó nghĩ tới một chuyên gì đó, lại lao về phía người đàn ông trung niên kia và trưởng lão của Thập Tự môn tiến hành lục soát sờ tới sờ lui.
Chẳng mấy chốc ở trên người hai người này tìm được bảy tám lượng bạc.
Mà để cho Dương Phóng cảm thấy ngoài ý muốn chính là.
Trên người trưởng lão Thập Tự môn lại có tới hai khối Tịch Tà ngọc.
Chỉ là hai khối Tịch Tà ngọc này sớm đã vỡ nát.
Trong lòng hắn ngưng trọng, lập tức nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thứ mà trưởng lão Thập Tự môn này gặp được ở Phủ thành chủ chắc chắn rất đáng sợ.
Nếu không không có khả năng Tịch Tà ngọc cũng bị chấn động đến vỡ nát như vậy.
Tối thiểu đứa bé vừa rồi kia tuyệt đối không có thực lực như vậy.
. . .
Ở Dương Phóng vừa mới rời đi.
Sâu trong con hẻm nhỏ, chẳng mấy chốc lại có hai người đàn ông trung niên lao ra.
Ngay khi nhìn thấy thi thể, thần sắc bọn họ lập tức thay đổi.
Xảy ra chuyện!
Hai người nhanh chóng chạy về phía thi thể của người đàn ông trung niên kia, nghiêm túc kiểm tra, trong lòng kinh hãi.
"Bị một chiêu miểu sát, nguy rồi, chuyện bị lộ rồi!"
"Khoan đã, Tà Linh số 9 đâu?"
Hai người vội vàng quay đầu tìm kiếm.
Đột nhiên, tròng mắt bọn họ hơi co rụt lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía góc tường ở con hẻm nhỏ bên kia.
Trên góc tường tràn đầy mùi tanh hôi, vùi hăng gay mũi.
Một vũng lớn mủ đen còn ở nơi đó.
Có rất nhiều còn chảy xuống dưới mặt đất.
Tà Linh số 9 bị giết?
"Đi mau!"
"Trở về bẩm báo."
Hai người kinh tâm động phách, một tên nhanh chóng tới khiêng thi thể của đồng bạn, tên còn lại thì khiêng lấy thi thể trưởng lão Thập Tự môn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mà ở sau khi hai người vừa mới rời khỏi không lâu.
Lại có mấy tên cường giả từ đăng xa lướt thẳng mà đến, tiến hành kiểm tra.
Trong số đó đột nhiên có Úy Trì Thái một tên phó tướng của Hắc Long quân.
Người còn lại thì là Chung Việt trưởng lão của Cảm Ứng môn.
Bọn họ nhanh chóng đáp xuống, ánh mắt hoài nghi không thôi quan sát xung quanh.
"Lôi âm, vừa rồi là tiếng Lôi âm kia, chắc chắn là có người của tổ chức Thiên Thần xuất hiện!"
Úy Trì Thái ánh mắt như điện, khí tức trên người rất nặng.
Vị Chung Việt trưởng lão của Cảm Ứng môn đứng bên cạnh kia thì nhắm mắt cảm ứng một cách cẩn thận.
Một lát sau, hắn chợt mở mắt và đột nhiên lao vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Úy Trì Thái lập tức theo sau mà tới.
Chẳng mấy chốc bọn họ thấy được trên tường, dưới đất xuất hiện đầy mủ đen đặc.
"Có Tà Linh chết!"
Chung Việt trầm giọng nói, "Cao thủ tổ chức Thiên Thần kia giết chết một con Tà Linh?"
"Hừ!"
Hai mắt Úy Trì Thái nheo lại, nói, "Đám chuột nhắt giấu đầu lộ đuôi, chỉ dám làm việc trong bóng tối!"
Đột nhiên, hắn nhìn về phía Chung Việt, nói với giọng nói lạnh lùng, "Chung trưởng lão, có thể dựa vào khí tức còn sót lại ở nơi này truy tung tung tích của tên kia hay không?"
"Không có khả năng!"
Chung Việt khẽ lắc đầu, "Cảm Ứng môn chỉ có năng lực cảm ứng cường đại hơn so với người bình thường mà thôi, chứ muốn không có cơ sở đi truy tung, vậy căn bản không có khả năng."
Úy Trì Thái lập tức nhíu mày.
"Tuy nhiên ... khí tức còn sót lại ở nơi này dường như cũng không phải chỉ có một người mà là nhiều người ..."
Trên mặt Chung Việt lộ ra vẻ trầm tư, nói: "Ở sau khi tên cao thủ của tổ chức Thiên Thần ki rời đi, dường như lại có hai người nữa tới, chỉ là khí tức hai người đó rất là ... quái dị ..."
"Ừm?"
Úy Trì Thái cau mày lên.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận