Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 442: Cũng may giết chết một tên!

Phù phù!
Dương Phóng thuận tay ném thân thể Hoàng Thiên Hải vào bên cạnh, giống như ném một cái bao tải rách vây, nghiêng người nhìn về phía đám người đang trong cuộc đại chiến.
Về phần đám người còn lại của Hoàng Gia bảo trước đó thì thi nhau lộ ra vẻ kinh hãi.
Đột nhiên có một người hét lớn, "Mọi người đi mau!"
Những người còn lại phản ứng kịp, lập tức bắt đầu cấp tốc chạy trốn.
Chuyện bọn họ cấu kết Ngư nhân, chứa chấp dư nghiệt mà Thần Vũ tông truy nã này đã đủ để cho bọn họ chết đến một trăm lần rồi.
Cho dù bọn họ đã đoạn tuyệt với đám dư nghiệt kia, nhưng vẫn không cách nào đền bù được tội lỗi mà bọn họ đã gây ra.
Tất cả mọi người giống như tổ ong vỡ tổ chạy nhanh về phía bốn phương tám hướng.
Ánh mắt Dương Phóng rất lạnh, sau khi cảm nhận được đám người Hoàng Gia bảo chạy trốn, thân thể nhoáng một cái, nhanh như tàn ảnh, trực tiếp hung hăng đấm ra một quyền vào phía sau lưng của một tên trưởng lão, phịch một tiếng, một vị trưởng lão Cửu phẩm lập tức bị đấm chết ngay tại chỗ, phun ra máu tươi.
"Muốn đi?"
Phốc!
Bàn tay hắn vung lên, phấn độc vô hình đã nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Một đáo người của Hoàng Gia bảo thi nhau che lấy cổ họng, phát ra tiếng kêu thảm, vừa mới chạy ra không được bao xa thì thi nhau ngã nhào xuống đất.
Một bên khác.
Dư nghiệt của Lạc Tuyết sơn trang, Tầm Dương kiếm phái đang bị đám người Lục Viễn quấn lấy thi nhau lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Nhanh ngừng thở!"
"Hắn tinh thông độc thuật!"
. . .
Sắc mặt Dương Phóng lạnh lùng, sau khi giải quyết một đám người của Hoàng Gia bảo, lập tức đi về phía đám người, vừa đi vừa vung quyền đấm mạnh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Luên tục ba quyền, lập tức có ba tên Ngư nhân bị Dương Phóng đấm nát vảy, phun ra máu tươi, hung hăng rơi đập vào nơi xa, bỏ mạng chết thảm.
Cho dù những Ngư nhân này có phòng ngự cường đại, lớp vảy giáp cứng rắn thì vẫn bị một quyền đấm chết.
"Giết hắn!"
"Liều mạng với hắn!"
Mấy tên Ngư nhân khác gào thét một tiếng, vung xiên thép tới, trực tiếp nhanh chóng lao về phía Dương Phóng.
Dương Phóng nhướng mày, thân thể giống như ảo ảnh vậy, trong nháy mắt trở nên mơ hồ, mặc cho ba bốn cái xiên thép toàn bộ đâm qua thân thể của hắn.
Chân thân của hắn sớm đã xuất hiện ở bên cạnh, một quyền một tên, nện vào chỗ huyệt thái dương của bọn họ.
Liên tục có ba vị Ngư nhân Thập phẩm bị đấm cho bay tứ tung ra ngoài, hộc máu chết thảm.
Có Dương Phóng dọn dẹp với tốc độ như vậy, Thần Ảnh vệ còn lại động thủ với tốc độ càng nhanh hơn.
Tuy nhiên dù sao thì đám dư nghiệt kia có số lượng nhiều lắm, ở dưới tình huống bọn chúng lập tức giải tán thì vẫn còn có người chạy ra ngoài.
Đến cuối cùng Dương Phóng trực tiếp vơ vét trong sân.
Hắn như thường lệ cởi quần áo của một người ra, chồng chất lên thành bao, để tất cả từng túi tiền tìm được chứa vào trong bao, không bao lâu sao, toàn bộ bao đã được nhét tới tràn đầy.
Mà lúc này, những người khác trong sân cũng đang nhanh chóng thu dọn.
Chỉ còn lại Vũ Khúc Tinh Quân và Ngư nhân cầm đầu kia vẫn còn đang đại chiến kịch liệt với hai vị trưởng lão.
Dương Phóng nhìn thoáng qua, lập tức không còn cảm thấy hứng thú mở miệng nói: "Áp giải toàn bộ đám người Hoàng Gia bảo đi, mặt khác Lục Viễn, dẫn người xét nhà, một phân tiền cũng không được buông tha!"
"Vâng, đội trưởng!"
Lục Viễn ôm quyền nhe răng cười, sau khi để lại mấy tên cao thủ coi chừng đám người của Hoàng Gia bảo, lập tức dẫn theo những người còn lại nhanh chóng lao vào bên trong Hoàng Gia bảo.
Tất cả các gian phòng khắp nơi đều bị đập mạnh mở ra.
Từng cái ngăn tủ được kéo ra.
Nhìn ra được Lục Viễn không phải chỉ một lần từng làm chuyện như vậy.
Lục soát nhà, xe nhẹ đường quen.
Phanh phanh phanh!
Toàn bộ Hoàng Gia bảo lúc này gà bay chó chạy, một mảnh hỗn loạn.
Khoảng chừng nửa nén hương.
Từng cái rương lớn được người nhanh chóng khiêng ra ngoài.
Lít nha lít nhít, đổ đầy vàng bạc châu báu, các loại vật tư đáng tiền.
Có tới tận tám cái rương lớn, ít nhất cũng phải sáu bảy vạn lượng.
Dương Phóng thuận tay cầm lên một cái Kim Diệp tử lóng lánh ánh vàng kim, ánh mắt bình tĩnh, sau đó thả xuống, nói: "Lục Viễn, lần này các huynh đệ đều vất vả rồi, hai cái rương vàng bạc bên cạnh, các ngươi cầm lấy chia đi!"
Hắn chỉ vào hai cái rương trong đó.
Hai mắt Lục Viễn sáng lên, lập tức ôm quyền, "Đa tạ đội trưởng!"
Đột nhiên!
Nơi xa bộc phát ra từng tiếng nổ vang kinh khủng, đất rung núi chuyển, theo đó là từng đợt gào thét.
Sắc mặt Dương Phóng thay đổi, lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bên phía Giang trưởng lão, Hải trưởng lão trực tiếp bị một cỗ lực lượng cực kỳ to lớn ép cho bay ngược, hung hăng bay ra rơi đập vào nơi xa.
Mà tên Vũ Khúc Tinh Quân kia thì mặt mùi trần đầy vẻ oán độc, toàn thân bộc phát ra ánh sáng, giống như thi triển ra một loại cấm thuật nào đó, gãy mất một tay, hỏa tốc bỏ chạy về phía nơi xa.
Trong lòng Dương Phóng trầm xuống.
Chạy trốn?
Hắn lập tức nhanh chóng lao về bên phía Giang trưởng lão, Hải trưởng lão.
"Hai vị trưởng lão, các ngươi sao rồi?"
"Đáng chết, hắn lại còn có loại thủ đoạn này!"
"Cũng may giết chết một tên!"
Sắc mặt hai vị trưởng lão trở nên khó coi, nghiến răng nghiến lợi.
Bọn họ được Dương Phóng đặc biệt mời tới để đối phó Siêu phẩm, kết quả lại để cho một tên cao thủ Siêu phẩm trốn mất, để mặt mo bọn họ có loại cảm giác nóng bỏng.
"Hai vị trưởng lão không nên tự trách, có thể giết chết được một tên là được rồi."
Dương Phóng nói.
Mặc kệ như thế nào, phần lớn dư nghiệt đều đã được thanh trừ.
Đây cũng là một cái công lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận