Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 110: Là do các ngươi cứ nhất định phải ép ta!

Dương Phóng cắn răng một cái, từ trong lòng đất leo lên một lần nữa, di chuyển tấm ván gỗ, cẩn thận chặn lối vào địa đạo, sau đó trải lên một lớp thảm thật dày lên trên, lại lập tức đẩy tủ xuống, đè lên vết máu trước đó.
Làm xong tất cả những chuyện này, Dương Phóng lập tức lao ra ngoài, thân thể nhảy lên, rơi vào trên nóc nhà, cảnh giác quan sát bốn phương tám hướng.
Lần quan sát này, là từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ sự hỗn loạn của toàn bộ nơi định cư.
Trong bóng đêm, những đám cháy có mặt ở khắp mọi nơi.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cười to, tiếng cửa vỡ vụn đủ loại thứ tiếng hỗn loạn pha trộn vào nhau.
Trông giống như luyện ngục trần gian.
Toàn bộ nơi định cư quả thực loạn được bao nhiêu thì loạn bấy nhiêu.
Dương Phóng giật mình trong lòng, nhảy xuống khỏi nóc nhà, chạy về phía một cái địa đạo khác.
Diện tích địa đạo của hắn rất lớn, tổng cộng có hai cái cửa vào, cách xa nhau ba mươi mét và thông nhau dưới lòng đất.
Nơi này chỉ là cái thứ nhất.
Còn có một cái thì ở sát vách ngoài tường.
Hắn trèo tường mà ra, lập tức lao vào trong phòng, vén thảm lên, chui vào địa đạo bên dưới.
Nhưng dù vậy, Dương Phóng vẫn khó có thể bình tĩnh được.
Hỗn loạn còn đang tiếp tục.
Động tĩnh bên ngoài vẫn còn vang lên không ngớt.
Ước chừng khoảng một hai canh giờ trôi qua, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
"Cứu mạng, nhanh cứu mạng a!"
"Bảo vệ tiểu thư! Nhanh bảo vệ tiểu thư!"
Keng keng keng keng!
A!
Một loạt tiếng la hét theo sau.
Rõ ràng có người chạy trốn vào khu vực này.
"Các ngươi đừng có giết tiểu mỹ nhân kia, giữ tiểu mỹ nhân đó lại!"
Một tiếng cười to điên cuồng vang lên.
Trong sân, thi thể nằm la liệt khắp mọi nơi, máu tươi vương vãi đâu cũng thấy.
Một nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt vô cùng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều đang run rẩy lẩy bẩy, hai tay nắm chặt lấy thanh trường kiếm, nhìn vào một đám Hắc Long quân ở trước mặt, đột nhiên hét lớn một tiếng, nắm lấy trường kiếm đâm trực tiếp về hướng phía bụng của mình.
Một tên cao thủ Hắc Long quân biến sắc, vội vàng nhanh chóng lao tới, vỗ một chưởng vào trên bả vai của nữ tử.
Ầm!
Nữ tử kêu thảm, thân thể ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài, hung hăng nện vào trên góc tường, trường kiếm trong tay cũng lập tức rơi xuống đất.
Cao thủ Hắc Long quân kia cười lên ha hả một tiếng, thân thể nhanh chóng lao tới, một tay ôm lấy thân thể của nữ tử kia, chạy vào bên trong một gian phòng, cười to nói, "Các huynh đệ, ta đi nếm thử mới mẻ một chút, ta đảm bảo mọi người đều có phần, các ngươi lập tức lục soát cửa hàng thuốc, nhìn xem còn có bỏ sót cái nào không!"
Một đám Hắc Long quân cười lớn một tiếng, lập tức nhanh chóng tản ra, tiến hành lục soát.
"Súc sinh, ngươi cái tên súc sinh này!"
Trong gian phòng truyền tới tiếng kêu thảm của nữ tử.
Dưới lòng đất.
Ánh mắt Dương Phóng lạnh thấu, khí tức nội liễm, một mực nín thở, không nhúc nhích.
Hắn đang cưỡng ép nói với bản thân mình, đừng xen vào việc của người khác.
Bọn họ người đông thế mạnh!
"Phát hiện địa đạo!"
"Chỗ này có vết máu, lục soát nhanh!"
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng hô hoán.
Hiển nhiên, lối vào mà Dương Phóng che đậy trước đó đã bị người phát hiện!
Dương Phóng đột nhiên mở hai mắt ra, bắn ra một tia sáng lạnh.
Muốn chết!
Ta vốn đã không muốn xen vào việc của người khác rồi!
Phốc phốc!
Thân thể của hắn đột nhiên lao ra từ bên dưới mặt thảm, nhanh đến cực điểm, trường kiếm trong tay trực tiếp đâm thẳng vào tên Hắc Long quân đang ở trên giường kia.
Thần sắc tên Hắc Long quân kia thay đổi, mới vừa cởi quần áo ra xong thì đã nghe được động tĩnh, vội vàng quay người, một chưởng đánh ra ngoài.
Kết quả lực chưởng của hắn lập tức xuyên qua bóng tối trước mặt, hoàn toàn như đấm vào hư không vậy.
"Bên này có. . ."
Phốc phốc!
Lời còn chưa dứt, trường kiếm đã đảo qua, một cái đầu lâu lập tức bay lên trời.
Máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả trần nhà.
Dương Phóng ánh mắt lạnh lẽo, đeo mặt nạ không có khuôn mặt vào, giống như một bóng ma quỷ dị, không nói một lời, lập tức nhanh chóng lao về phía cửa sát vách.
Ta vốn chỉ muốn sống một cuộc sống lương thiện!
Nhưng là do các ngươi cứ nhất định phải ép ta!
Tại sao cứ phải đi tìm lối vào của địa động đó!
. . .
Ở bên trong một gian phòng khác.
Bảy tám tên Hắc Long quân đã mở ra lối vào mà trước đó đã được Dương Phóng che chắn lại.
Có ba người nhảy xuống bên dưới trước.
Bốn người còn lại ở trên tất cả đều vây quanh quan sát lối vào.
"Ai đó!"
Bỗng nhiên có người giật mình quát lên một tiếng, vội vàng xoay người lại và nhìn ra phía bên ngoài cửa phòng.
Sưu sưu sưu sưu!
Lít nha lít nhít kim châm tẩm độc được bắn về phía thân thể của bọn họ.
Bốn tên cao thủ Hắc Long quân lập tức thay đổi sắc mặt, lông tơ dựng thẳng lên, vội vàng vung vẩy vũ khí trong tay một cách nhanh chóng để ngăn cản.
Leng keng leng keng leng keng!
Tia lửa bắn ra tung tóe rối loạn tưng bừng.
Thân thể Dương Phóng như bóng ma xẹt qua, cấp tốc tấn công về phía bốn người bọn họ.
Cả bốn người thật vất vả mới đón đỡ được kim châm độc mà Dương Phóng bắn ra, vội vàng muốn hợp sức lại để đối phó với kẻ địch, nhưng ngay sau đó bọn họ đều tỏ ra hoảng sợ, thân thể lảo đà lảo đảo, phát hiện những gì mắt mình nhìn thấy đang nhanh chóng chuyển sang màu đen, hai lỗ tai thì đột nhiên trở điếc đặc không nghe thấy rõ ràng bất kỳ âm thanh nào, thân thể giống như say rượu vậy.
Trúng độc!
Phốc phốc phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe.
Bốn thân thể lập tức bay tứ tung ra ngoài.
"Ở trên có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Triệu Hổ, các ngươi có làm sao không?"
Dưới hố lập tức truyền lên tiếng hỏi thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận