Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 501: Vì sao ... vì sao lại ra tay đối với chúng ta?

Vào đêm khuya.
Thuyền nhỏ cuối cùng cũng cập bờ.
Khu vực bên bờ.
Sớm đã có bảy tên đệ tử Thanh Long hội chờ đợi đã lâu, giơ cao bó đuốc, chiếu sáng rực
Ngoài ra, có tới ba cái xe lương thực lớn dừng lại ở đây, được đóng gói trong bao tải và buộc chặt.
"Hội trưởng, đều đã chuẩn bị xong!"
Một tên trưởng lão tiến lên nghênh đón.
"Ừm, ngươi lập tức đi theo Bạch trưởng lão đi, không cần chờ lâu."
Dương Phóng nhận lấy roi ngựa, mở miệng căn dặn.
"Vâng, Hội trưởng!"
Vị trưởng lão kia chắp tay, dẫn theo người bên người lập tức đi theo Bạch Cảnh Nguyên đi về phía nơi xa.
"Giá!"
Dương Phóng vung roi ngựa, quất mạnh lên, ba xe lương thực lớn nhanh chóng chạy về phía nơi xa.
Ở hắn vừa mới rời đi.
Sau lưng hắn là một bóng máu mơ hồ, nhanh như thiểm điện, từ đằng sau nhanh chóng lướt đến, trực tiếp rơi vào khu vực xe lương thực vừa dừng.
Bóng đỏ như máu hiển hiện.
Rõ ràng chính là Lý Phong thần sứ hơn bốn mươi tuổi thân thể cao lớn, trên người khoác phi phong màu máu.
Sắc mặt hắn lãnh đạm, mắt thấy dấu vết bánh xe trên mặt đất.
Sau đó một đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía phương hướng Dương Phóng rời đi, sau đó lại xoay đầu lại nhìn về phía phương hướng mấy người Bạch Cảnh Nguyên, thân thể lóe lên, nhanh chóng đuổi theo mấy người Bạch Cảnh Nguyên.
Về phần Dương Phóng!
Hắn cũng không vội.
Ba chiếc xe ngựa của đối phương, tốc độ chắc chắn sẽ rất chậm.
Lấy năng lực của Thị Huyết Phi phong, chờ sau khi giải quyết hết mấy người Bạch Cảnh Nguyên thì lại đuổi theo lần nữa hoàn toàn tới kịp.
Lần này ngược lại muốn xem xem, Tần Thiên Liệt đến cùng là chuẩn bị làm gì?
Xoát!
Lý Phong chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tuy nhiên, ở hắn vừa mới đuổi theo về phía Bạch Cảnh Nguyên.
Dương Phóng đang đánh xe ngựa, ánh mắt dần dần chuyển lạnh.
Hai lỗ tai thông linh, phát động Phong luật, sớm đã nghe được rõ tàng động tĩnh trong phạm vi bảy tám dặm.
Từ lúc rời khỏi hòn đảo, hắn đã có thể nghe được có người đuổi theo từ sau lưng.
Hơn nữa!
Đánh giá từ tốc độ phá gió sau khi lên bờ, hẳn là ...
Siêu phẩm đệ tam quan!
Bàn tay của Dương Phóng nhẹ nhàng đưa qua đưa lại mặc bộ giáp đen lên, ở dưới ánh trăng trong sáng, hiện lên ánh sáng lãnh đạm.
"Siêu phẩm đệ tam quan sao, ta cũng phải cân nhắc một chút ..."
. . .
Sâu trong rừng.
Hai tên trưởng lão là Bạch Cảnh Nguyên, Ngô Khải, mang theo bảy tám tên tinh nhuệ của Thanh Long hội, một đường chạy như điên về phía nơi xa.
Trong lúc đó, Bạch Cảnh Nguyên cấp tốc kể lại mệnh lệnh của Dương Phóng cho Ngô Khải.
Ngô Khải giật mình trong lòng, nhưng cũng không dám nhiều lời, đành phải một đường chạy như điên.
Bọn họ đều bị kịch độc của Dương Phóng khống chế, nơi nào còn có mưu đồ riêng?
"Có một chỗ cứ điểm ở gần đây nhất, đi, tốc độ phải nhanh!"
Ngô Khải trả lời.
Đúng lúc này!
Đột nhiên!
Hai người đột nhiên biến sắc, không nghĩ ngợi chút nào, hai tay đột nhiên khoanh tay, cấp tốc bảo vệ thân thể, đồng thời bộc phát chân khí hình thành thứ giống như lồng ánh sáng.
Ầm! Ầm!
Một cái bóng sáng màu máu lao tới, nhanh đến cực điểm, mỗi người một chưởng, lực lượng cực lớn.
Mạnh mẽ đập vào thân thể của hai người.
Hai người kêu thảm một tiếng, giống như bao tải rách, lập tức bay ngược mấy chục mét, lập tức bốn năm cây xếp hàng đằng sau lưng liên tục bị đụng gãy.
Mấy thành viên tinh anh khác của Thanh Long hội, tất cả đều thay đổi sắc mặt, kinh thanh mở miệng.
"Trưởng lão!"
Tất cả bọn họ đều sợ ngây người.
Một bóng người màu đỏ như máu sau khi tung một chiêu đánh bay hai bóng người, lập tức đáp xuống bằng cả hai chân, sắc mặt lạnh lùng, thân thể cao lớn, một thân trường bào màu tím, trên người khoác phi phong màu đỏ, phần phật bay múa ở trong đêm tối, trông màu sắc yêu dị.
"Tất cả đều không nên động, bản tọa Lý Phong có chuyện muốn hỏi!"
Lý Phong nói với giọng điệu lạnh lùng.
Mấy thành viên tinh anh của Thanh Long hội đều lộ ra vẻ giật mình, vội vàng dừng lại.
"Khụ khụ. . ."
Trong miệng hai người Bạch Cảnh Nguyên, Ngô Khải ho ra máu, bản thân bị trọng thương, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn về phía Lý Phong thần sứ trước mặt.
Lý Phong thế mà đuổi theo nhanh như vậy?
"Thần sứ đại nhân, vì sao ... vì sao lại ra tay đối với chúng ta?"
Bạch Cảnh Nguyên khủng hoảng nói.
"Vì sao?"
Vẻ mặt Lý Phong lạnh lùng, nhìn chăm chú lên Bạch Cảnh Nguyên, nói: "Ngươi nói là vì sao? Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn dám giấu giếm sao? Các ngươi đây là định đi nơi nào? Kế hoạch của Tần Thiên Liệt là gì, tất cả đều nói rõ ràng cho ta!"
"Oan uổng, thuộc hạ không biết cái gì, thuộc hạ oan uổng a."
Bạch Cảnh Nguyên vội vàng mở miệng.
"Đúng vậy a Thần sứ đại nhân, thuộc hạ oan uổng, thuộc hạ không biết!"
Ngô Khải bên cạnh cũng vội vàng nói.
"Oan uổng?"
Trong mắt Lý Phong lóe lên ánh sáng lạnh.
Sưu!
Ầm!
Thân thể chợt lóe lên, nhanh đến cực điểm, lập tức một cước đá vào cằm của Bạch Cảnh Nguyên, lập tức đá bay thân thể Bạch Cảnh Nguyên bay ngược ra đằng sau, cái cằm vỡ, phun ra máu tươi, vô cùng thê thảm, lại hung hăng rơi đập vào nơi xa lần nữa.
"Các ngươi cho rằng bản tọa là kẻ ngu sao?"
Vẻ mặt Lý Phong lạnh lùng, mở miệng nói.
"Tha mạng, tha mạng a Thần sứ đại nhân."
Ngô Khải ở bên cạnh vô cùng sợ hãi, vội vàng dập đầu phanh phanh, "Cầu ngươi tha cho thuộc hạ, thuộc hạ thật không biết cái gì."
"Nói cho ta biết, Tần Thiên Liệt cất giấu bao nhiêu cứ điểm, có âm mưu gì?"
Lý Phong nói với giọng lạnh lùng, phi phong bay phần phật.
Bỗng nhiên!
Hắn có phản ứng, sắc mặt thay đổi, xoay người nhanh như chớp, tung một cú đấm mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận