Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 122: Tống Vạn ra đi

Đặc biệt là Kim Cương chưởng mà hắn tu luyện!
Đây vốn chính là một loại công phu luyện từ ngoài vào trong, chỉ có rèn luyện thân thể trước mới có thể thúc giục được nội khí, mới có thể phát huy đến mức cực hạn của môn chưởng pháp này.
"Chết!"
Ầm!
Song đao của Dương Phóng bổ xuống, hung hăng rơi vào trên người Tống Vạn, tạo ra những tiếng động trầm đục và chói tai.
Thân thể Tống Vạn lại bị chém bay ra ngoài một lần nữa, hung hăng rơi vào nơi xa, giống như một miếng vải rách rưới, máu lại chảy ra đầm đìa từ đôi tay.
Máu thịt bị lật ra ngoài, trông thấy mà giật mình.
Tống Vạn cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Hắn là một trong những vị tướng lĩnh của Hắc Long quân.
Mặc dù biết sớm muộn gì cũng phải ra chiến trường, nhưng hắn không muốn chết, hắn thế nhưng là chưa bao giờ phải đối mặt với cái chết thực sự.
Nhưng vào lúc này, hắn cuối cùng cũng đã cảm nhận được, trong lòng hắn xuất hiện sự hoảng sợ khó có thể hình dung.
"Khụ khụ, bằng hữu, chuyện gì cũng có thể từ từ. . ."
Tống Vạn vội vàng mở miệng, liên tục ho ra máu, hoảng sợ nói, "Ngươi muốn cái gì? Ta cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của ngươi, không cần phải làm tới cứng như vậy, bạc, đan dược, tất cả ta đều có, tất cả những thứ Hắc Long quân đoạt được lần này đều có thể tặng cho ngươi, tha ta, được hay không?"
"Được hay không?"
Dương Phóng bước từng bước một đi tới gần Tống Vạn, dưới lớp mặt nạ màu trắng là một đôi mắt điên cuồng mà tùy ý, cười lên một tiếng quái dị rồi nói, "Được cái đầu con bà nhà ngươi, giết ngươi, đồ vật cũng vẫn là của ta!"
Phốc phốc!
Hắn chém một đao xuống, lập tức chém mở trán của Tống Vạn, một mực dọc cho đến cổ.
Sau đó Dương Phóng đá ra một cước, phịch một tiếng, hung hăng đá thi thể Tống Vạn bay ra bên ngoài.
Thoáng qua!
Dương Phóng lại đưa ánh mắt nhìn về phía mây tên cao thủ Lục phẩm khác.
Hoang Dã, Bích Thủy của Kiếm tháp.
Bạch Phong, Bạch Kiếm của Bạch Nguyệt lâu.
Đàm trưởng lão, Ngô trưởng lão của Tứ Phương minh.
Vào lúc này trên mặt bọn họ đều bê bết máu tươi, đang sợ hãi bò về phía phương hướng nơi xa.
Đều không ngoại lệ, tất cả đều như điếc rồi.
Trong lỗ tai đang liên tục xuất hiện máu chảy ra.
Dương Phóng nhanh chóng lao tới, vung hai thanh đao và chém về phía mọi người.
Bạch Kiếm khó khăn hét lên, tiếng hét mà hắn phát ra ngay cả bản thân hắn cũng không thể nghe thấy được, nhưng hắn quay người lại, nghênh đón về phía Dương Phóng.
Những người khác mặc dù kinh hãi trong lòng, nhưng cũng thi nhau quay trở lại cùng lao về phía Dương Phóng.
Chỉ là nội lực khô kiệt, cộng với bản thân bọn họ bị trọng thương thì làm sao có thể là đối thủ của Dương Phóng.
"Chết!"
Dương Phóng nhe răng ra cười một tiếng, tiến lên và chém vào trên thân một người.
...
"Giết, nhanh giết hắn, không giết hắn thì chúng ta đều phải chết!"
Đàm trưởng lão của Tứ Phương minh khuôn mặt méo xệch, áo choáng bay tứ tung, toàn thân đều là máu tươi, mở miệng hét lớn.
Hắn liều lĩnh vận chuyển nội khí còn sót lại, lao về phía Dương Phóng.
Hai lòng bàn tay như bị điện giật cháy sém, giờ khắc này lại lập tức nổi lên một lớp sáng đen nhánh.
"Còn dư lực sao?"
Dương Phóng nhướng mày, thân thể tránh né nhanh chóng, tránh đi một kích của Đàm trưởng lão, hai mắt sắc bén, bắt lấy sơ hở, vung trường đao tới, lập tức vung trường đao, chém mạnh vào phía cái cổ của Đàm trưởng lão.
Đàm trưởng lão vội vàng quay người, hai tay kẹp lấy, keng một tiếng, kẹp lấy trường đao của Dương Phóng vào trong hai bàn tay, lại không nghĩ tới Dương Phóng lại phát ra lôi âm lần nữa.
"Cút!"
Oanh!
Đầu óc Đàm trưởng lão quay cuồng, lại thất thần lần nữa.
Mặc dù hắn đã bịt hai lỗ tai của mình lại, nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi sự khủng bố của lôi âm.
Thật giống như lôi âm này không chỉ truyền vào qua lỗ tai, mà còn có thể thông qua lỗ chân lông truyền vào cơ thể, thậm chí trực tiếp rung động linh hồn thông qua nhục thân.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu bay ra khỏi cổ hắn ta ngay tại chỗ.
Máu tươi phun ra giống như một đài phun nước nhỏ.
Thân thể không đầu lung la lung lay lảo đảo lập tức ngã nhào xuống mặt đất.
Hắn chính là cao thủ có tu vi Lục phẩm đại thành, được Minh chủ cử đến đây để tìm hiểu xem liệu chuyện Thần chủng ở nơi định cư Hắc Thiết tụ có phải là thật hay không, cao thủ được phái đi theo nhiều như mây, thực lực của bản thân hắn cũng không phải là bình thường, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình sẽ chết ở một cái nơi định cư nho nhỏ như thế này.
Dương Phóng đá một cái đá thi thể Đàm trưởng lão bay ra ngoài, chiếc mặt nạ trắng bệch không có mặt mũi giống như ác ma vậy, tiếp tục nhanh chóng lao về phía mấy người còn lại, một đôi mắt lập lòe lóe lên sự sắc bén, quả thực giống như móc câu đoạt hồn.
Trong tiếng lôi âm của hắn vừa rồi, ngoại trừ Đàm trưởng lão chịu ảnh hưởng ra thì còn có Bích Thủy sư tỷ của Kiếp tháp và Bạch Kiếm của Bạch Nguyệt lâu.
Tu vi của hai người này còn lâu mới bằng Đàm trưởng lão, mặc dù không phải chịu lôi âm xung kích trực diện, nhưng vẫn tiến vào trong trạng thái thất thần.
Phốc phốc!
Dương Phóng chém ra một đao, bổ vào trán của Bạch Kiếm, rạch nát đầu của hắn, sau đó một thanh trường đao khác, lập tức hung hăng chém mạnh về phía chỗ của Bách Thủy sư tỷ của Kiếm tháp.
"Bích Thủy!"
Hoang Dã sư huynh của Kiếp tháp lộ ra vẻ mặt thống khổ, mặt đầy máu, vung trọng kiếm trong tay, vội vàng nghênh đón một đao của Dương Phóng bổ về phía Bích Thủy.
Keng một tiếng, trọng kiếm trong tay Hoang Dã sư huynh thiếu chút nữa thì tuột ra khỏi tay.
"Ngươi cũng chết đi!"
Dương Phóng luân phiên sử dụng một thanh trường đao khác, lập tức chém về phía Hoang Dã sư huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận