Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 111: Phương Đình gặp nạn

Thân thể Dương Phóng giống như một cái bóng, phiêu hốt khó lường, một tay nắm lấy dây thừng, lập tức rơi vào xuống bên dưới, mùi máu tươi nồng đậm khó mà che lấp.
"Không đúng, có sát khí!"
Ba người bên dưới địa đạo lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng bắn ám khí lên phía trên.
Sưu sưu sưu sưu!
Một loạt ám khí được bọn họ bắn ra một cách nhanh chóng, nhưng lại được Dương Phóng đón đỡ toàn bộ.
Thân thể của hắn lóe lên, hạ xuống mặt đất bên trong địa đạo, âm Ảnh Thân pháp khi ở bên trong địa đạo lộ ra càng yêu dị hơn, mơ hồ, quỷ dị như là tàn ảnh, trường kiếm trong tay lập lòe như lưỡi rắn độc phun ra nuốt vào, ngay lập tức giao thoa với ba tên cao thủ của Hắc Long bang.
Phốc phốc phốc!
Ba thân ảnh lập tức khựng lại, hai mắt lộ vẻ hoảng sợ, bàn tay cố gắng sờ về phía cái cổ rồi lập tức ngã nhào xuống đất.
Máu tươi trào ra.
Dương Phóng hít một hơi thật sâu, ánh mắt nghiêm túc.
Lần này một mình quyết đấu với tám người, may mắn tiêu diệt từng bộ phận bên phía bọn họ, nếu không để bọn họ tạo thành trận hình thì chắc chắn sẽ gặp phải phiền phức lớn hơn.
"Địa đạo nơi này không thể ở lại thêm nữa ..."
Hắn nhất định phải đổi sang chỗ khác.
Sau một lát, Dương Phóng đột nhiên có ý tưởng.
Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện gì đó nữa, vội vàng theo dọc dây thừng leo lên trên, lao nhanh ra khỏi địa đạo, ném tất cả mấy cỗ thi thể trước đó xuống dưới hố, sau đó lao về phía gian phòng cách vách.
A!
Bên trong gian phòng đó truyền đến một tiếng kêu thảm của nữ tử.
Hai mắt Dương Phóng lãnh đạm, nhanh chóng lao vào trong gian phòng đó.
Chỉ thấy nữ tử cầm kiếm bằng hai tay, lập tức hung hăng đâm vào phần bụng của mình, trường kiếm xuyên thấu mà qua, đóng đinh chính bản thân mình vào trên giường.
Đúng là một nữ tử cương liệt!
Hắn bước tới và ném thẳng thi thể của một tên Hắc Long quân vào bên trong địa đạo.
Sau đó suy nghĩ một lát thì nhấc thi thể của nữ tử này lên cũng ném vào trong địa đạo.
Làm xong những việc này, hắn lại nhảy xuống địa đạo một lần nữa, bắt đầu nghiêm túc tìm tòi lục soát trên thi thể của những người này.
Chẳng mấy chốc, lượng lớn bạc, châu báu, ngọc khí được hắn phát hiện ra.
Ngoài đó ra còn có thêm chín khối Tịch Tà ngọc, bốn bình Dưỡng Khí đan và một bản bí tịch tên là 'Liệt Dương đao pháp'.
Hiển nhiên, những tên cao thủ của Hắc Long quân này là một đường cướp đoạt mà tới đây, thứ ở trên người bọn họ đều là cướp được từ những nơi khác.
Dương Phóng tìm một cái bao, cất những bạc, châu báu, ngọc khí tất cả những thứ này vào trong bao, bao lớn đủ để chứa.
Hắn lại lấy ra toàn bộ tài phú mà trước đó hắn lấy được từ chỗ của Tào trưởng lão, lại là một bao lớn nữa.
Dương Phóng suy nghĩ một lát, sau đó nhanh chóng đào ra một cái hố ở dưới giường trong địa đạo, nhét một cái bao lớn bên trong toàn là vàng bạc nhét vào trong cái hố này, chôn cất cẩn thận lại rồi vác một cái bao lớn còn lại ở trên người.
Đương nhiên, còn có bốn bình Dưỡng Khí đan và một bản bí tịch.
Những thứ này là những thứ hắn cần ngay lập tức vì thế cho nên nhất định phải mang theo trên người.
Dương Phóng nắm lấy dây thừng.
Với một chuyển động thẳng đứng của cơ thể, hắn lại leo lên trên một lần nữa, sau đó che chắn lối vào địa đạo lại, rồi kéo tủ tới bị đổ ngã tới che đi chỗ che chắn lối vào, sau đó thân ảnh lập tức rời khỏi nơi này, rời đi nhân lúc còn tối.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Tại thời điểm này, có lẽ chỉ có tổng bộ Hắc Hổ bang mới là nơi an toàn nhất.
Bởi vì tổng bộ Hắc Hổ bang trước đó đã bị người tìm kiếm tới bảy tám lần rồi.
Tất cả mọi người đều biết nơi đó đã chẳng còn cái gì nữa, dựa theo lý thuyết mà nói thì sẽ không có người nào tới lục soát nữa.
Dương Phóng đeo mặt nạ không có khuôn mặt lên, thận trọng bước ra khỏi cửa lớn, chạy một mạch về phía tổng bộ Hắc Hổ bang.
Trong lúc đó có nhiều lần gặp phải một số cao thủ đang giết người khắp nơi, hắn đều tránh ngay lập tức.
Khắp nơi đều là những đám cháy, những tiếng kêu thảm thiết.
Thỉnh thoảng, lại có thể nhìn thấy mọi người chạy trốn trong hoảng loạn trên đường phố.
Dương Phóng giữ nguyên vẻ mặt và lần lượt đi qua bảy, tám con phố.
Đột nhiên, hắn sinh ra cảm ứng, thân thể lần nữa né tránh, rất nhanh trốn vào trong một con hẻm nhỏ.
Trên đường phố cách đó không xa, truyền đến từng đợt đánh nhau kịch liệt, tiếng đinh đinh đang đang vang lên chói tai, kèm theo đó là từng đợt tiếng kêu thảm thiết cùng sợ hãi.
Giống như có rất nhiều người đang chiến đấu kịch liệt với nhau.
"Đừng, đừng giết ta. . . ta van xin ngươi. . . Ô ô ô. . ."
Ở một nơi cách chỗ Dương Phóng ẩn nấp không xa, một nữ tử khoảng mười tám mười chín tuổi, vừa chạy vừa cầu xin tha mạng, nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt xinh đẹp, trông vô cùng đáng thương.
"Hì hì hì hì ... tiểu muội muội, đừng sợ a, thật ra thì không đau chút nào đâu."
Một nữ tử trên người mặc quần áo màu trắng, tuổi tác cũng ngang ngửa với tuổi của nữ tử đang chạy trốn, xuất hiện cách nữ tử đang chạy trốn không xa, nhàn nhã đi tới, trên mặt nở ra nụ cười mỉm, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc đen suôn dài như thác nước, trường kiếm trên tay đang có máu tươi rớt xuống, cười đùa nói: "Đúng là có một khuôn mặt xinh đẹp a, khuôn mặt xinh đẹp này của ngươi ta muốn lột xuống, làm mặt nạ da người thì chắc chắn sẽ không tệ."
"Không được, tha cho ta, cầu xin ngươi tha cho ta ..."
Nữ tử kia khóc rống lên.
Dương Phóng trong con hẻm tối nheo mắt lại.
Phương Đình!
Lại là nàng ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận