Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 888 - Gia hỏa này biết trồng dược liệu sao?



Chương 888 - Gia hỏa này biết trồng dược liệu sao?




Ở trong cảm nhận của hắn có một cỗ khí tức cực mạnh xuất hiện.
Tràn ngập một loại ôn hòa và biến ảo khôn lường.
Không phải yêu thú!
Giống như là cao thủ Phật môn!
Đám người Nhậm Quân, Từ Khai thay đổi sắc mặt, vội vàng nhìn về phía xung quanh, ban đầu bọn họ đang rơi vào tuyệt vọng, lại không nghĩ tới yêu thú xung quanh thế mà lại lập tức chết thảm toàn bộ.
Bọn họ không suy nghĩ được nhiều, vội vàng nhanh chóng phá vây.
···
Dương Phóng lại vận chuyển lực lượng hắc ám lên, cả người hứn biến thành cái bóng, giống như một cái bóng ma quỷ dị, vụt nhanh qua lao về phía ra ngoài tiểu trấn.
Không có Liễu Vân ở bên cạnh làm vướng víu, năng lực hóa bóng của Hắc Ám Thần chủng biểu hiện tương đối hoàn mỹ.
Một đường lướt qua thật giống như dung hợp vào bóng tối, không còn bất kỳ yêu thú nào đến ngăn cản hắn.
Chỉ mất khoảng mấy phút, nhanh chóng xông ra khỏi tiểu trấn, lao về phía nơi xa.
Chuyến đi tới Khư Thần cung lần này đối với hắn mà nói đã là thu hoạch được rất nhiều.
Cho dù không tiến vào bên trong Khư Thần cung, nhưng cũng hoàn toàn đáng giá.
Mặc dù tấm Đạo đồ kia là không trọn vẹn, nhưng hắn lại có thể dựa vào Tứ Đại Thần chủng trong cơ thể tiến hành cảm ứng, chắc chắn có thể xác định được một mảnh Đạo đồ không trọn vẹn còn lại ở nơi nào.
···
Nơi xa.
Trong khu rừng mờ tối.
Liễu Vân ở một đường chạy trốn về phía nơi xa, hoảng hốt chạy bừa, sợ sau lưng sẽ có yêu thú đuổi theo.
Tuy nhiên cũng may, một đường chạy ra tới, từ đầu đến cuối không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Hắn từng quay đầu quan sát mấy lần, muốn chờ đợi Dương Phóng, nhưng nhìn thấy tình huống sau lưng hỗn loạn, cuối cùng vẫn là bỏ đi chủ ý.
Một hơi cắm đầu chạy suốt cả một đêm.
Thẳng tới lúc mặt trời mọc ngày hôm sau.
Liễu Vân cuối cùng mới dừng lại, miệng thở hồng hộc hồng hộc, chân khí tiêu hao quá độ.
Lạch cạch, lạch cạch ···
Tiếng vó ngựa lại vang lên ở phía trước, rất rõ ràng.
Liễu Vân vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa màu đen dừng ở dọc đường, Hoàng Phiêu mã kéo xe đang dùng chân liên tục cào vào rễ cỏ trên mặt đất, phát ra âm thanh trầm muộn.
"Tới đây, lên xe đi."
Giọng nói bình tĩnh của Dương Phóng đột nhiên truyền đến từ bên trong xe ngựa.
Liễu Vân giật mình trong lòng.
"Sư tôn?"
Đối phương vậy mà chạy đến trước mặt của mình?
Liễu Vân vội vàng nhanh chóng chạy tới, trèo lên xe ngựa.
"Sư tôn, ngài đã tới đây được bao lâu rồi?"
Liễu Vân kinh hãi nói.
"Hơn nửa canh giờ rồi đi."
Dương Phóng lặng lẽ ngồi ngay ngắn, mở miệng trả lời.
"Hơn nửa canh giờ rồi?"
Liễu Vân âm thầm líu lưỡi.
Đoạn đường vừa rồi hắn là dốc toàn lực để chạy trốn, không dừng lại chút nào, cho dù hao hết chân khí cũng không dám ngừng, nhưng kết cục là Dương Phóng thế mà sớm đã mua được một cái xe ngựa và chờ ở phía trước.
Đây là tốc độ gì? Chắc hơn tốc độ bàn thờ cũng nên?
"Giá!"
Xe ngựa chạy nhanh chóng trên đường.
···
Nửa ngày sau.
Trong hẻm núi vắng vẻ.
Nhà trúc san sát, viện lạc rộng rãi.
Xe ngựa màu đen dừng ở ngoài viện.
Vừa mới xuống xe, Dương Phóng đã nhướng mày, sinh ra cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Có người quen!
Ánh mắt của hắn nhìn về phía viện lạc phía trước.
Chỉ thấy một bóng người cực kỳ quen thuộc, đang đứng chờ đợi ở nơi đó, thân thể thon dài, trên người mặc Đạo bào, tay trái cầm phất trần, sau lưng đeo trường kiếm.
"Bạch Ngọc đạo cô, nàng ta cũng chưa chết."
Dương Phóng tự nói.
Bạch Ngọc đạo cô đang chờ đợi ở trong sân cũng sinh ra cảm ứng, lộ ra vẻ hoài nghi, nhìn về phía Dương Phóng.
Bởi vì Dương Phóng hiện tại dùng chính là mặt nạ da người Tiêu Phóng, cho nên Bạch Ngọc đạo cô chỉ là thấy thân hình Dương Phóng quen mắt mà thôi, bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra.
"Cha!"
Liễu Vân quát lớn một tiếng, nhảy xuống từ trên xe ngựa, chạy vào trong sân.
"Nghịch tử!"
Liễu Tiêu Quyền hai mắt đỏ lên, lập tức từ trong phòng chạy tới, nhìn chằm chằm vào Liễu Vân, "Ngươi còn muốn trở về!"
Thân thể hắn run rẩy.
Những ngày qua ăn không non, ngủ không yên, ngày nào cũng đang lo lắng cho sự an nguy của Liễu Vân.
Thậm chí trong lòng sớm đã hạ quyết định, nếu như Liễu Vân xảy ra chuyện gì không hay ở bên ngoài, hắn tình nguyện tự sát, cũng không có khả năng luyện đan cho Dương Phóng, dù sao cũng là Dương Phóng bắt lấy con trai của hắn để uy hiếp, nhất định phải có trách nhiệm với con trai của hắn.
"Liễu Đan sư, đan dược của ta xong chưa?"
Dương Phóng mỉm cười, thân thể cao lớn, trên người mặc trường bào màu xanh, trên đầu là mái tóc dài dày đen nhánh và mềm mại.
"Luyện xong, luyện xong."
Liễu Tiên Quyền mặt mũi tràn đầy phức tạp nhìn về phía Dương Phóng, cuối cùng trở về phòng, từ trong phòng lấy ra tới sáu cái bình đan, giao hết cho Dương Phóng.
Theo thứ tự là 45 viên Hoàng Cực đan, 20 viên Tử Nguyên đan.
Sau khi Dương Phóng nhận lấy, kiểm tra từng bình một, hai mắt chớp lên, nói: "Không tệ không tệ, đúng rồi, chỗ ta còn có chút Hắc Ngọc linh dược, ngươi tiếp tục luyện chế giúp ta một chút đi."
"Ngươi vẫn còn?"
Liễu Tiên Quyền thay đổi sắc mặt.
"Đúng vậy, may mắn đoạt được, ngươi nhìn xem."
Dương Phóng thuận tay lại lấy ra ba mươi gốc Hắc Ngọc linh dược giao cho Liễu Tiên Quyền.
Liễu Tiên Quyền kiểm tra cẩn thận, trong lòng chấn kinh.
Gia hỏa này biết trồng dược liệu sao?
Có thể xem như chính mình thật biết thì cũng không có khả năng trồng ra tới tốt như vậy a?
Đều không ngoại lệ, tất cả đều là cực phẩm!
"Được, tuy nhiên dược liệu khác để luyện chế Hoàng Cực đan đến giờ đã dùng hết rồi, đoán chừng ngươi phải chờ thêm một đoạn thời gian, ta muốn sai người đi mua."
Liễu Tiên Quyền mở miệng.
P/S: Ta thích nào ... chương 8



Bạn cần đăng nhập để bình luận