Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 630: Tứ công tử

Chủ nhân nơi đây có thân phận vô cùng sống động.
Thành viên Hoàng thất!
Ánh mắt của hắn liếc nhìn về phía bên cạnh.
Chỉ thấy từ một bên gian phòng có một người đàn ông mặc trường bào màu vàng, trên đầu đeo mặt nạ màu bạc, phong nhã sang trọng, nhìn không ra tuổi tác cụ thể, tu vi cao thâm, khí tức thâm thúy.
"Vị bằng hữu này, người của ta mạo phạm đến các hạ, ta vô cùng áy náy, mong muốn tặng hai viên Tử Nguyên đan để bày tỏ thành ý, hy vọng bằng hữu có thể nhận lấy."
Người đàn ông đeo mặt nạ bạc kia mở miệng nói.
Hắn ra hiệu cho tên thái giám trên người mặc trường bào màu đỏ kia.
Tên thái giám kia không nói một lời, lập tức chậm rãi lấy ra một bình sứ màu xanh từ trong tay áo ra, đi về phía Dương Phóng, đưa nó cho Dương Phóng.
Dương Phóng hơi trầm mặc, cười lạnh một tiếng, vẫn là thu hồi bình sứ màu xanh.
Không hổ là thành viên Hoàng thất!
Xuất thủ quả nhiên hào phóng.
Tử Nguyên đan, chính là thánh dược chữa thương, cho dù là đối với cao thủ Thánh Linh cảnh thì cũng có hiệu quả.
Không cần thì phí.
"Thật không ngờ cái gọi là đối tác của Hoàng Tam thế mà lại chính là ngươi, ta có thể xưng hô các hạ như thế nào?"
Dương Phóng cười lạnh và nói với giọng nói khàn khàn.
"Nếu như ngươi bằng lòng thì giống như bọn họ, gọi ta là Tứ gia là được, không muốn vậy thì gọi ta là Tứ công tử."
Người đàn ông mở miệng nói, "Bởi vì Hắc Ngọc linh dược can hệ trọng đại, ta không cách nào xác nhận các hạ có phải là người của mấy cái đối thủ phái tới hãm hại ta hay không, cho nên mới để cho người của ta xuất thủ thăm dò, mong rằng các hạ thứ lỗi cho."
Dương Phóng hừ lạnh một tiếng.
Lời đã nói tới đây rồi hắn đương nhiên cũng sẽ không nhiều lời.
Cộng thêm đối phương dường như cũng không có ý định tiếp tục xuất thủ, hắn cũng lười đi so đo với người ta.
"Được rồi, không nói nhiều nữa, Hắc Ngọc linh dược bản tọa đã mang đến, ta cần xem đan dược trước mới có thể giao linh dược cho ngươi!"
Dương Phóng nói.
"Xem đan dược trước?"
Tứ công tử khẽ nhíu mày, mở miệng nói ra: "Hoàng Cực đan vô cùng trân quý, cho dù là ta, hiện tại cũng không cách nào trong một lần duy nhất lấy ra ba mươi viên, trước tiên ta chỉ có thể đưa cho ngươi mười viên, xem như là cho ngươi một cái tiền thế chấp, được hay không?"
"Không được."
Dương Phóng lập tức lắc đầu, nói: "Mười viên, ta chỉ có thể đưa cho ngươi mười gốc Hắc Ngọc linh dược."
Tứ công tử lập tức trầm mặc xuống.
Mấy người khác bên trong gian phòng, tất cả đều sắc mặt biến hóa, nhìn về phía Dương Phóng.
Vị công công mặc trường bào màu đỏ càng là tròng mắt hơi híp lại, phát ra tiếng hừ lạnh, trên người một cỗ khí tức băng lãnh vô hình lan tràn mà ra.
Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng lập tức trở nên ngột ngạt.
Ngay sau đó mắt đất mơ hồ hiển hiện sương lạnh.
Một lát sau.
Tứ công tử than nhẹ một tiếng, nói: "Thôi, ta cho ngươi hai mươi viên đi."
Hắn nhìn vào công công mặc trường bào màu đỏ kia.
Công công kia không nói một lời, vẻ mặt âm trầm, vẫn là lặng lẽ gật đầu, quay người rời đi.
Không bao lâu sau, hắn lại từ bên ngoài đi vào.
Trong tay cầm lấy một chiếc hộp màu ngọc bích sẫm, ước chừng khoảng bốn mươi centimet giao cho Dương Phóng.
Dương Phóng con mắt lạnh lùng, mở miệng nói: "Đặt ở trên mặt bàn bên cạnh, ta tự sẽ kiểm tra."
Công công kia sầm mặt lại, trong lòng tức giận nhưng vẫn làm theo, xoay người lại, đặt cái hộp màu ngọc bích sẫm ở trên mặt bàn bên cạnh.
Dương Phóng giương trường kiếm ra, nhẹ nhàng vẩy một cái, lập tức nắp hộp màu ngọc bích mở ra.
Chỉ thấy bên trong lộ ra hai mươi viên đan dược màu vàng óng ánh.
Hào quang lấp lóe, thần bí khó lường.
Dương Phóng cầm một viên đan dược lên, lập tức nắm vào trong tay, quan sát cẩn thận, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới đặt viên đan dược đó lại, sau đó lại cầm những viên đan dược khác lên.
Thật giống như đang di chuyển cục đá vậy.
"Không tệ."
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, sau khi kiểm tra xong một lần, lập tức từ đằng sau nhấc bao lên, từ bên trong chọn ra hai mươi gốc Hắc Ngọc linh dược đặt vào trên mặt bàn, thu hồi đan dược và các linh dược khác, mở miệng nói ra: "Các ngươi đếm một chút đi."
Vị công công kia ở dưới sự ra hiệu của Tứ công tử, lập tức cầm từng gốc Hắc Ngọc linh dược lên bắt đầu kiểm kê, móng tay nhẹ nhàng xẹt qua, từng gốc đặt vào trên mũi hít hà, tiến hành xác nhận.
Thật lâu sau.
Vị công công kia mới nhìn về phía Tứ công tử rồi chậm rãi gật đầu.
"Bằng hữu, không biết tên của ngươi là gì? Trên người của ngươi còn có bao nhiêu linh dược, chúng ta về sau không ngại hợp tác lâu dài như thế nào? Ngươi có dược liệu, ta có Dược sư, tất cả dược liệu của ngươi, ta đều có thể thu mua tất cả, ở trên giá cả, ta có thể tặng ngươi một số bí tịch hoặc các loại hình tình báo, tóm lại, sẽ không để cho ngươi có bất kỳ chỗ thiệt thòi nào."
Tứ công tử mở miệng.
Dương Phóng trong lòng hơi động, hơi trầm mặc, sau đó lắc đầu nói: "Hợp tác lâu dài cũng không phải không thể, có điều, chỉ dựa vào các ngươi bây giờ còn chưa cách nào đạt được sự tin tưởng của ta, ta cần giao dịch trước một đoạn thời gian mới có thể xác định được, về phần tên đầy đủ của ta, nếu như ngươi muốn thì gọi ta là Giáo chủ là được rồi."
"Giáo chủ?"
Tứ công tử nhíu mày.
Những người khác cũng thi nhau hai mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ là chủ của một giáo phái nào đó.
Phần lớn cao thủ Thánh Linh cảnh ở Kình Thiên vực bọn họ hẳn là đều biết, coi như không biết thì cũng đã được nghe nói mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận