Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 309: Xuyên không, khôi phục

"Được rồi!"
Bỗng nhiên, một người đàn ông đứng đầu mỉm cười, nói: "Bọn họ có gia nhập hay không, nhìn vào ở một góc độ nào đó, cũng không thể dựa vào quyết định của chính bọn họ, bên bọn họ có một câu chuyện xưa, gọi là người trong giang hồ, thân bất do kỷ (1), đến thế giới bên kia, thông thường sẽ có rất nhiều chuyện buộc bọn họ phải làm ra lựa chọn!"
(1) Thân bất do kỷ: làm những chuyện không theo ý muốn.
"Đội trưởng có ý là?"
Lý Lãng hỏi.
"Ta không có ý gì."
Người đàn ông đứng đầu mỉm cười.
"Được, chúng ta tiếp tục phân tích các thành viên của tổ chức Thiên Thần, đặc điểm của thành viên thứ tư của tổ chức Thiên Thần càng rõ ràng hơn, cả người mặc giáp, bộ giáp này đen nhánh, vô cùng to lớn ..."
Lý Lãng tiếp tục phân tích.
. . .
Thời gian trôi qua.
Một tuần trôi qua liên tiếp.
Dương Phóng ở trong nhà chăm chỉ tu luyện, ngoại trừ ra ngoài đổ rác, hắn gần như một bước cũng không ra khỏi cửa.
Trong lúc đó bên phía Phương Đình kia lại liên hệ hắn một lần, hỏi thăm về tình hình hiện tại của hắn.
Mà để cho Dương Phóng có hơi kinh ngạc là.
Bạn trai mới của Phương Đình lại chết rồi ...!!!!
Điều này làm cho hắn thật không biết nói gì cho phải.
Hắn rất hoài nghi nha đầu này có phải là có tiềm chất khắc chết chồng hay không ...
Tuy nhiên cũng may hắn bây giờ đã tiến vào Bạch Trạch vực, sau này hắn cũng không có nhiều liên hệ gì với đối phương.
Nói chuyện đơn giản qua loa vài câu với đối phương thì hắn lại rơi vào trạng thái tu luyện lần nữa.
Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua trong bốn bức tường.
Mấy ngày sau đó, Trình Thiên Dã thi thoảng lại thông báo một số tin tức vào trong nhóm.
Dương Phóng cơ bản không thèm để ý tới.
Cuộc sống ở thế giới hiện thực đối với hắn mà nói chỉ là một nơi trú ẩn an toàn để phục hồi.
"Đáng tiếc khoảng thời gian ở trong thế giới hiện thực chỉ có 15 ngày ... nếu như có thể nhiều thêm một chút thì tốt."
Dương Phóng thầm nghĩ trong lòng.
Nếu có nhiều hơn, không chỉ có thể khôi phục thương thế, mà ngay cả tu vi cũng sẽ có chỗ tăng lên.
Khoảng thời gian nhoáng một cái nữa lại là mấy ngày nữa trôi qua.
Mười lăm ngày thảnh thơi trôi qua nhanh vô cùng.
Đúng rồi, ngày hôm qua bạn cùng lớp đại học của hắn là Vương Bác kết hôn, hắn ngược lại là đi ứng phó một buổi.
Tuy hiên chỉ là đi gửi tiền mừng, sau đó ăn một bữa ăn, chẳng mấy chốc thì đã trở về.
. . .
Vào buổi tối.
Khoảng thời gian trôi qua từng giây từng phút trên điện thoại di động.
Dương Phóng nhìn vào cánh tay trái của mình và yên lặng chờ đợi.
Thẳng cho tới sau khi thời gian trên điện thoại di động đi đến 19h20, cảm giác đã lâu mới xuất hiện một lần nữa.
Hắn lập tức ngoan ngoãn nằm trên giường và điều chỉnh trạng thái của mình.
Trong bất tri bất giác, hoàn cảnh trước mắt hắn dần dần chuyển thành màu đen, trong đầu truyền đến cảm giác choáng váng dữ dội, như thể đang nhanh chóng rơi xuống vực sâu không đáy, có loại cảm giác như đang nhắm mắt đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Một lát sau.
Trong một hang động tối tăm bí mật.
Dương Phóng đột nhiên mở hai mắt ra, thân thể trong nháy mắt từ dưới đất ngồi dậy, miệng thì thở hổn hà hổn hển.
Sau khi hắn tỉnh dậy, hắn đầu tiên là lập tức nhìn về phía cửa hang động.
Sau khi nhận ra cửa hang động vẫn được tảng đá bịt kín chắc chắn, hắn mới lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trong hang động, đống lửa vẫn còn đang cháy, phát ra tiếng lạch cà lạch cạch.
"Xem ra không có người nào phát hiện ra ta."
Hắn may mắn nói.
Đột nhiên, Dương Phóng cảm thấy từng cỗ lực lượng không thể diễn tả được bắt đầu mãnh liệt truyền đến từ tứ chi của mình, lao về phía cơ thể mình giống như dòng suối nước nóng vậy.
Hắn lập tức ngồi xếp bằng dưới đất, cẩn thận cảm nhận thương thế và tu vi trong cơ thể mình.
Khoảng mười mấy phút sau.
Dương Phóng lại mở hai mắt ra lần nữa, lộ ra vẻ vui mừng.
Đúng như những gì hắn dự đoán, thương thế khôi phục được nhanh hơn.
Bây giờ cách Bát phẩm đỉnh phong không xa.
"Ăn thêm vài cọng Tử Lăng thảo này vào thì hẳn là có thể khôi phục đại khái."
Dương Phóng lẩm bẩm một mình, nhìn vào dược liệu trước mặt.
Không chậm trễ nữa, hắn trực tiếp lấy ra một gốc dược liệu, nhét vào trong mồm và bắt đầu luyện hóa.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi ánh mắt trời chiếu vào khu rừng rậm rạp, bị cành lá chia cắt thành vô số mảnh.
Những giọt sương óng ánh phản chiếu một chút ánh sáng, giống như ngọc trai.
Vốn nên được cho là một khoảnh khắc yên tĩnh, nhưng không có sự yên bình nào trong khu rừng.
Âm thanh của chiến đấu đang phát ra từ tất cả các khu vực và thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Rõ ràng, khu rừng ngày hôm nay thậm chí còn hỗn loạn hơn.
Ngay trong buổi sáng, cũng đã có một số người bắt đầu đánh nhau.
Trong hang động.
Dương Phóng vươn người đứng dậy, toàn thân phát ra tiếng lốp ba lốp bốp, trong miệng thở ra một hơi thật dài, trong lòng vui mừng.
Thương thế cuối cùng cũng gần như hoàn toàn khôi phục.
Cửu phẩm sơ kỳ!
Mấy đầu kinh mạch quan trọng nhất trên cơ bản đều đã được chữa trị xong.
Sau đó chỉ cần hơi củng cố một chút là được rồi.
Nói thật ra, đối với một vực lớn như Bạch Trạch vực này, tu vi dưới Cửu phẩm hắn căn bản không có một chút cảm giác an toàn nào.
Chỉ có sau khi khôi phục hoàn toàn thì hắn mới có thể để cho hắm cảm thấy một chút an tâm.
Dương Phóng chậm rãi dịch chuyển tảng đá chắn ở cửa hang động ra, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời bên ngoài.
Đối với hắn mà nói thì hiện tại có hai chuyện vô cùng quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận