Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 145: Tà Linh bám theo

"Nhanh cứu mạng a, có người bị Tà Linh kéo đi!"
"Tà Linh, có Tà Linh xuất hiện!"
"Cứu mạng a!"
Từng đợt hô hoán truyền ra.
Dương Phóng tập trung lại, lập tức quay đầu nhìn về phía sau.
Sau lưng mảng lớn tán tu đang rơi vào trong trạng thái kinh hoảng.
Cao thủ Thanh Mộc bang lập tức lao tới, bắt đầu hò hét để cho mọi người yên tĩnh lại.
Trong sự hỗn loạn.
Một lão giả quỷ dị bình tĩnh đứng ở đằng sau cùng của đoàn người, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, nhìn về phía mọi người từ đằng xa, miệng cười tới ra mang tai, trên mặt có một loại tà mị không miêu tả được.
Ở trên bả vai của lão giả đó, còn có một đứa bé trên người mặc cái yếm màu đỏ, đôi mắt và cái miệng trống rỗng đang nở ra nụ cười mỉm, trong ngực thì ôm một cái đầu, đang mút nó một cách nghiêm túc.
"Là nó!"
Dương Phóng giật mình trong lòng.
Hai con Tà Linh này vẫn còn đó!
Hắn đã gặp được bọn chúng từ lâu trước đó.
Kết quả còn chưa có chết.
Thành viên Thanh Mộc bang cũng rơi vào trong sự kinh hoảng, sau khi nhìn thấy lão giả đó thì tê cả da đầu.
"Đi nhanh, đi nhanh, không nên dừng lại!"
Hồ Thiết Thụ của Thanh Mộc bang hét lên giận dữ.
Toàn bộ đoàn người đều đang gia tăng tốc độ đi đường.
Khoảng thời gian Tà Linh xuất hiện, bình thường là sau nửa đêm, nhưng sẽ không quá ba canh giờ.
Chỉ cần ba canh giờ thoáng qua một cái thì nó sẽ tự động rút đi.
Đám người bối rối, tất cả mọi người đều đang tăng nhanh bước chân của mình.
"He he he he ..."
Tiếng cười của đứa bé kia rõ ràng là có thể nghe thấy được.
Đôi mắt trống rỗng nhìn về phía mọi người, giống như biến mọi người trở thành con mồi của mình vậy.
"Phiền toái rồi, Dương Đạo, trên người ngươi chắc là không có Tịch Tà ngọc đi, Tịch Tà ngọc này của ta ngươi cầm lấy."
Lưu trưởng lão bước nhanh tới, lấy một khối Tịch Tà ngọc ở trên người ra đưa tới cho Dương Phóng, nói: "Ta là tu vi Tứ phẩm, Tà Linh kia trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dám đụng vào ta!"
Sắc mặt Dương Phóng thay đổi, nhìn về phía Tịch Tà ngọc trước mặt, vẫn là không có đưa tay ra nhận.
"Lưu trưởng lão, chúng ta đi nhanh lên, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
"Làm sao mà ngươi nói nhiều như vậy, bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi!"
Lưu trưởng lão tức giận, cưỡng ép nhét khối Tịch Tà ngọc này vào trong ngực Dương Phóng rồi nhanh chóng đi về phía trước.
A!
Sau lưng lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết tới khàn cả giọng.
Kèm theo đó là từng tiếng cười lanh lảnh của đứa bé kia.
Mọi người càng trở nên kinh hoảng hơn.
Dương Phóng vừa đi vừa ngoái cổ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đứa bé kia đã rời khỏi vai của lão giả.
Nó đang bò trên mặt đất, với tốc độ cực nhanh, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, như là một đạo tàn ảnh, lóe lên một cái lập tức chặt đứt đầu của một người đàn ông trưởng thành.
Mà lão giả kai thì từ đầu tới cuối đều bám sát theo đằng sau đoàn người, trên mặt vẫn nở ra nụ cười mỉm, nhưng không xuất thủ.
Nó trông giống như là một gia gia (ông) hiền hòa, hết lòng trợ trận cho đứa cháu trai của mình.
"Nhanh lên, nhanh thêm một chút nữa!"
Hồ Thiết Thụ gào thét.
Rất nhiều người vì dốc sức mà chạy hàng hóa trên người đều bị ném tung ra khắp mọi nơi.
Người nào người nấy đều vô cùng hoảng sợ.
Đám người loạn thành một đống.
Trong lòng Dương Phóng chuyển lạnh, nhân lúc không có người để ý tới, từ bên trong nội giáp của mình lập tức lấy ra một khối Tịch Tà ngọc có kích thước bằng hai ngón tay.
Hắn vừa tỏ vẻ hoảng hốt vừa chạy lao về phía trước, vừa quay đầu nhìn lại, nắm lấy chuẩn xác cơ hội, cong ngón búng tay ra.
Sưu!
Một khối Tịch Tà ngọc lập tức bay ra, được bao bọc bởi một luồng năng lượng dày đặc, giống như một viên đạn.
Trong nháy mắt xuyên thấu qua máy chục mét.
Ầm!
A!
Ngay lập tức một tiếng gào thét vô cùng thể thảm truyền tới.
Tịch Tà ngọc bắn mạnh vào trên trán của đứa bé kia.
Đứa bé phát ra một loạt tiếng kêu đau đớn vô cùng thảm thiết, thân thể lập tức bay ngược ra đằng sau, đầu bốc khói, hung hăng rơi về phía xa.
Toàn bộ viên Tịch Tà ngọc này lập tức cắm vào trên trán của nó, xèo xèo rung động, liên tục bốc khói khiến nó đau đớn quằn quại lăn lộn trên mặt đất, gào thét thê thảm.
'Lão quỷ' sau lưng kia vừa nhìn thấy một màn này thì lập tức phát ra từng tiếng gào thét vô cùng đáng sợ, lập tức nhanh chóng lao về phía đứa bé kia.
Chỉ là khi bàn tay của nó chạm vào trên Tịch Tà ngọc thì cũng bị nóng tới xèo xèo bốc hơi, kêu to thê thảm.
Nhân cơ hội này, đám đông càng hoảng loạn bỏ chạy về phía trước.
"Còn chưa chết!"
Dương Phóng giật mình trong lòng.
Chẳng lẽ đây là lão quỷ trăm tuổi sao?
Những con Tà Linh bình thường sau khi bị Tịch Tà ngọc đánh trúng theo cách này thì sớm đã thành tro bụi.
Dương Phóng quay lại và tiếp tục bỏ chạy.
. . .
Đám đông hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều đang bất chấp gió tuyết, chạy trốn một cách điên cuồng.
Cộng với xung quanh là màn đêm đên như mực, núi cao rừng rậm, một lần chạy này lập tức có không ít người chạy tán ra.
Tuy nhiên cũng may hai con Tà Linh đằng sau kia không tiếp tục xuất hiện nữa.
Sau khi nó nhận lấy một đồn mạnh của Tịch Tà ngọc, vẫn đang kêu thảm ở nơi đó, ngay cả 'Lão quỷ' kia cũng không có đuổi theo, muốn giúp đỡ 'Cháu trai' của mình tháo Tịch Tà ngọc khỏi trán.
Từng đợt tiếng gầm rú đáng sợ không ngừng vang vọng ra từ sâu trong rừng rậm đen kịt, làm cho tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ, chỉ muốn liều mạng chạy trốn.
Lần chạy trốn này lặng lẽ trôi qua gần hết đêm.
Từ nửa đêm một mực chạy cho đến rạng sáng hôm sau, tuyết rơi dày đặc đã ngừng từ lâu.
Nhiều người chạy tới gần như chân tê liệt.
Cuối cùng, đoàn xe phía trước dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận